Kiếp trước, ta từ chiến trường trở về, nâng đỡ Tạ Chinh lên ngôi hoàng đế, tay vẫn còn cầm cây thương nhuốm máu. - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 09:17:46
Lượt xem: 205
Nếu kế hoạch thất bại, Tạ Vân sẽ mang Lê Nhược Sầu đi, dùng nàng để đàm phán điều kiện với Tạ Chinh.
Anh Ca tháo lệnh bài bên hông Lê Nhược Sầu mang về cho Tạ Chinh. Sau đó, ta và Anh Ca canh giữ trong phòng Tạ Chinh, đợi hắn tỉnh dậy.
"Tạ Chinh ca ca, huynh tỉnh rồi? Mau uống chén canh giải rượu này, hôm nay huynh phải vào cung, tất cả do ta hôm qua ép huynh uống muộn quá, làm ta lo c.h.ế.t đi được."
Ta không để Tạ Chinh có thời gian phản ứng, lập tức thúc giục hắn rửa mặt, thay y phục, rồi tự tay treo lệnh bài lên bên hông hắn. "Xong rồi, chúng ta đi mau, kẻo đến trễ Hoàng hậu lại không vui."
Hai năm qua, mỗi dịp vào cung chúc Tết, ta đều đi cùng Tạ Chinh.
Xanh Xao Truyện
Nhưng lần này, đợi mãi không thấy xe ngựa của Tạ Chinh đến.
Chiếc xe ngựa của Lý phủ chỉ Tạ Chinh được dùng, trông tuy đơn sơ nhưng bên trong lại được trang bị theo quy chế của hoàng tử, có bàn, giường, vài tấm đệm hương bồ, bàn rượu và cả điểm tâm. Mùa hè thì có hũ băng, mùa đông có lò sưởi.
"Mau đi tìm xa phu, sao có thể để Tạ Chinh ca ca chờ lâu như vậy?" Ta nghiêm mặt bảo Anh Ca.
Anh Ca vội vàng đi ra, rồi nhanh chóng quay lại, thấp giọng báo tin: "Lê tiểu thư đang ngủ trong xe ngựa."
Sắc mặt Tạ Chinh vốn bình thản, bỗng chốc phủ kín băng giá.
Hắn không cho phép ai làm ảnh hưởng đến ngày duy nhất trong năm hắn được gặp phụ hoàng.
Ta cùng Tạ Chinh vội vã đến cửa sau, Lê Nhược Sầu vẫn còn say ngủ trong xe.
"Có chuyện gì trở về rồi hỏi, đừng để trễ giờ tiến cung." Ta khuyên nhủ, sau đó ra lệnh mang Lê Nhược Sầu về sân của ta. "Trước khi ta và Lục hoàng tử trở về, không được để Lê tiểu thư rời khỏi nơi này."
Tạ Chinh nhìn ta với ánh mắt tán thưởng, không nói một lời liền lên xe.
"Có lẽ Nhược Sầu muốn đi cùng Tạ Chinh ca ca, nên mới chờ sẵn trên xe mà thôi." Ta ngồi trên xe thay nàng mà giải thích.
Tạ Chinh cười lạnh: "Chưa ai nói cho nàng biết về thân phận của ta, sao nàng lại biết hôm nay ta vào cung? Chắc chắn nàng đã tìm hiểu từ sớm. Ta đáng lẽ phải nhận ra, nàng tốt với ta chỉ vì địa vị của ta."
Nói xong, hắn lại tự giễu: "Ta, một hoàng tử vô quyền, vô thế, chẳng có giá trị gì cả."
Những lời này thật quen tai. Kiếp trước, khi hắn tự oán trách, ta đã an ủi hắn rằng ít nhất hắn vẫn là hoàng tử, tương lai sẽ trở thành vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-truoc-ta-tu-chien-truong-tro-ve-nang-do-ta-chinh-len-ngoi-hoang-de-tay-van-con-cam-cay-thuong-nhuom-mau/chuong-6.html.]
Hắn buồn bã đáp lại: "Thì có ích gì? Ca ca thì mất tích, phụ hoàng lại ghét bỏ ta, dù có là vương gia đi nữa, ta cũng chỉ là một kẻ bị người đời coi thường."
Lúc ấy, lòng ta mềm lại, hứa với hắn: "Chỉ cần còn có ta, còn có Lý gia ở đây, huynh muốn gì, ta đều sẽ giúp huynh."
Thì ra hắn chỉ là một kẻ đáng thương, lợi dụng sự đồng cảm của ta, yên tâm hưởng thụ sự giúp đỡ, mượn tay ta để đạt được những gì hắn muốn.
Trong sâu thẳm, hắn luôn khao khát ngôi vị hoàng đế. Hắn muốn chứng minh với thiên hạ rằng dù có từng bị bắt làm con tin ở nước địch, hắn vẫn có thể trở thành thiên tử.
Nếu như vậy, ta sẽ cho hắn câu trả lời mà hắn muốn nghe.
"Tạ Chinh ca ca, chỉ cần có ta ở đây, chỉ cần Lý gia còn, huynh sẽ không bao giờ phải cô đơn." Nói xong, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Tạ Chinh vui mừng ra mặt: "Kim Nhi, có nàng bên cạnh, ta sẽ không phụ lòng nàng."
Khi đến cổng cung, thị vệ kiểm tra lệnh bài có vẻ ngạc nhiên, vì xe ngựa của Tạ Chinh đã đến từ sớm.
Chưa kịp để hắn thắc mắc, ta đã vén rèm, lạnh lùng nói: "Thế nào? Lục hoàng tử vào cung mà cũng cần phải hỏi ý các ngươi sao?"
Thấy ta, thị vệ vội vã trả lại lệnh bài, cung kính mở cửa.
Tạ Chinh không nhận ra điều gì khác thường, hắn vui sướng vì thấy thân phận mình được nâng cao nhờ ta và Lý gia có trọng lượng trong hoàng thất.
Vào cung, Tạ Chinh cùng các hoàng tử khác được dẫn đi lễ bái bài vị tổ tiên.
Còn ta, cùng các tiểu thư quý tộc, đến bái kiến Hoàng hậu và Thái hậu.
Lý gia nắm giữ một nửa binh quyền của Đại Minh, nên Hoàng hậu và Thái hậu đối xử với ta rất thân thiết, ân cần hỏi han.
Chuyện trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng không tránh khỏi được bàn đến.
"Kim Nhi sang năm cập kê rồi, có vừa ý ai chưa?" Hoàng hậu dò xét, trong mắt thoáng hiện nét cảnh giác.
Ta biết người đang thăm dò xem ta có tình cảm với Tạ Chinh không, liệu Lý gia có trở thành chỗ dựa cho hắn hay không.
Ta thẹn thùng cúi đầu: "Kim Nhi ít khi tham gia các buổi tiệc tụ tập, ở nhà chỉ tiếp xúc với Lục hoàng tử mà thôi, làm gì có ai vừa ý."