Kiều Kiều Công Chúa - Chương 7.2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:36:52
Lượt xem: 175
Thanh Hoan vừa thấy nàng, sắc mặt liền thay đổi:
"Kẻ phản chủ cầu vinh, còn dám xuất hiện trước mặt công chúa!"
Tiểu Thiện lễ phép cúi người chào, đứng dậy rồi nhìn Thanh Hoan:
"Giờ ta là thê tử của Thế tử được bệ hạ ban hôn, dù thế nào cũng không đến lượt một tỳ nữ như ngươi sỉ nhục!"
"Hừ!" Thanh Hoan liếc nhìn nàng một cái đã thấy chán ghét: “Khi nào nói sự thật lại thành sỉ nhục thế này? Phải trái đúng sai trong lòng mỗi người đều tự rõ, không phải cứ không thừa nhận là che giấu được đâu, dám làm mà không dám nhận, không biết xấu hổ sao?"
Sắc mặt Tiểu Thiện thoáng biến đổi nhưng nàng không phản bác.
Ta khẽ quạt chiếc quạt ngọc trắng, nhìn nàng với vẻ không hiểu:
"Hôm nay ngươi thấy chán hay đột nhiên lương tâm trỗi dậy, tự mang thân đến tìm ta mắng? Dù gì ngươi cũng đã lén lút qua lại với hắn, chẳng lẽ đến trước mặt bản cung để ra oai?"
"Công chúa sao phải nói khó nghe như vậy."
"Khó nghe sao?" Ta tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Ngươi đã làm được thì còn sợ người khác nói sao? Nếu sợ, sao không nghĩ đến lúc làm?"
"Công chúa vốn không thích Lương Văn Chi, hôn ước này đối với ngài có cũng được, không có cũng chẳng sao, thậm chí là gò bó. Nếu vậy, sao ngài không để lại cho ta? Ta yêu hắn, ta nguyện vì hắn làm bất cứ điều gì, mơ ước lớn nhất của ta là được gả cho hắn. Ngài không cần, ta liền tự đi tranh giành, ta sai ở đâu?"
Nhìn gương mặt đầy phẫn uất của nàng, như thể đang biện minh cho mình và Lương Văn Chi, ta bật cười khẽ:
"Chỉ vì ta là công chúa, chỉ vì bản cung có thể mang đến cho hắn vinh quang tột bậc, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể mang đến cho hắn điều gì? Tiểu Thiện, ta không phủ nhận ngươi là một nữ tử thông minh, nhưng đừng quên, ngay cả thân phận thê tử của Thế tử mà ngươi có cũng là nhờ bản cung ban cho. Nếu không, dù Lương Văn Chi có thích ngươi đến mấy, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một thiếp thất. Có điều ngươi nói sai rồi, bản cung không cần, nhưng ngay cả những thứ ta không cần, nếu ta không cho ngươi, ngươi cũng không được lấy."
Ta khẽ tựa người ra sau.
"Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, ngươi chắc không ngốc đến mức chưa kịp thành thân đã đến khiêu khích bản cung chứ, có chuyện gì thì nói đi!"
Tiểu Thiện ngập ngừng một lúc, rồi bất ngờ quỳ xuống:
"Xin công chúa hạ giá gả vào phủ họ Lương, ta nguyện làm nô tỳ, chỉ cần có thể ở bên Thế tử, ta tuyệt đối sẽ không cản trở công chúa!"
Thanh Hoan trừng mắt, không tin nổi:
"Ngươi còn biết xấu hổ không vậy? Trước đây giành hôn sự của công chúa, công chúa rộng lượng không chỉ không so đo với ngươi, mà còn cầu bệ hạ ban hôn cho hai người. Giờ ngươi lại đến cầu công chúa hạ giá, thế gian sao lại có kẻ mặt dày như ngươi!"
Tiểu Thiện không để ý đến Thanh Hoan, ngoan cố nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ như thể đang chịu oan ức vô cùng.
Ta lạnh giọng:
"Đây là ý của ngươi hay là của Lương Văn Chi và Lương phu nhân?"
Tiểu Thiện ngẩn ra, không nói gì.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ta mất kiên nhẫn, đứng dậy định bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kieu-kieu-cong-chua/chuong-7-2.html.]
"Đã không nói, thì tránh qua một bên, đừng cản đường bản cung!"
"Ta nói!" Tiểu Thiện túm lấy tay áo ta, nước mắt lăn dài.
"Đó là ý của Lương phu nhân. Thế tử vốn chỉ là một tiểu quan, trước đây khi còn hôn ước, đồng liêu đều kính trọng và quan tâm đến hắn. Nhưng giờ hắn từ chối hôn sự, ai cũng biết hắn đã đắc tội với hoàng gia. Phủ Lương Quốc công tuy bên ngoài có vẻ hùng mạnh nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có sự trợ giúp, gặp khó khăn khắp nơi. Thế tử không còn đường đi, xin công chúa cứu mạng!"
Ta bật cười:
"Ngươi xem bản cung như tượng Phật trong chùa sao? Lấy đức báo oán, không những thế còn phải từ bi, bác ái? Với hai mẹ con nhà ấy, ngươi còn muốn gả cho hắn?"
Tiểu Thiện khóc như hoa lê đẫm mưa:
"Xin ngài, công chúa, ta thề sẽ không cản trở giữa ngài và Thế tử, xin công chúa, cứu Thế tử đi!"
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt ghê tởm, đừng để nước mắt và nước mũi bẩn thỉu của ngươi dính lên áo ta, đây là bộ áo mới may.
Thanh Hoan túm lấy cánh tay nàng, vung qua một bên:
"Đầu óc có bệnh thì đi chữa, đừng chạy đến trước mặt công chúa mà gây phiền! Ta tưởng ngươi đã đủ đen đủi, không ngờ hai mẹ con kia còn vượt xa ngươi!"
Ta kéo Thanh Hoan rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai phía sau.
"Công chúa!"
Ta quay lại, thấy gương mặt đẫm lệ của Tiểu Thiện đầy quyết tâm:
"Nếu công chúa không đồng ý, ta sẽ nhảy xuống hồ này, dùng mạng sống hèn mọn của ta để hủy hoại danh tiếng của công chúa, đáng lắm!"
Ta khẽ nhíu mày:
"Chỉ vì một nam nhân mà ngươi dám làm đến mức này sao?"
Tiểu Thiện lắc đầu:
"Ngài không thể hiểu được."
Ta không hiểu, và ta cũng không muốn hiểu, hiểu ra thì chắc cũng hóa điên.
"Đáng tiếc, bản cung không sợ bị đe dọa. Muốn nhảy thì cứ nhảy, cần gì phải nói nhiều."
Tiểu Thiện cắn chặt răng, thực sự ngã xuống hồ.
Ta đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, nhà họ Lương thật sự đã đường cùng nên mới quyết định phản công chăng?
Lại còn nghĩ ra được một kế sách ngu ngốc như thế này!
Nếu nàng ta muốn nhảy thì cứ nhảy, ta muốn xem thử liệu Lương phu nhân và Lương Văn Chi có vì thế mà thêm chút quan tâm đến nàng không!