Kim Châu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:13:59
Lượt xem: 246
1
Ta thu dọn hành lý và rời khỏi Đông Cung.
Phu quân Thái Tử vô danh của ta, Lý Thời Hoằng, đang ngồi trong sân.
Cầm tách trà mới rót trên tay, trông hắn có vẻ điềm tĩnh và thoải mái.
Hắn nhìn ta, ánh mắt như giễu cợt, cảnh cáo:
"Kim Châu, nàng đang chơi trò gì vậy? Tính tình Nhược Hoa ôn hòa, nhân cách cao thượng, sau khi vào nhà nàng ấy sẽ không gây khó dễ cho nàng đâu."
"Nếu hôm nay nàng nhất quyết muốn rời đi, ta sẽ không bao giờ giữ nàng lại. Nếu nàng còn muốn quay lại lần nữa, trong phủ Thái tử sẽ không còn chỗ cho nàng nữa đâu."
Hôm qua, Hoàng Thượng đã ra lệnh phong nữ nhi của dòng họ Vương ở Thái Nguyên, làm Thái tử phi.
Vương Nhược Hoa không chỉ xuất thân cao quý mà còn giỏi đủ cầm kỳ thi họa. Cô ta đã đến Thượng Kinh và trở thành thanh mai với Lý Thời Hoằng.
Người ta nói rằng Lý Thời Hoằng đã đích thân thỉnh cầu ý chỉ này.
Hắn đã quên lời hứa với ta ở làng Đào Hoa từ lâu, rằng kiếp này hắn sẽ chỉ cưới ta.
Nghĩ tới đây, ta bỗng thấy chua xót trong lòng.
Nhưng ta vẫn không dừng lại và tiếp tục đi về phía trước.
Người phía sau dừng lại một chút, trong lời nói ẩn chứa một tia tức giận:
"Một khi rời đi, nàng sẽ không bao giờ được gặp lại Thừa Diễn nữa. Chẳng phải nàng yêu thằng bé nhất sao?"
Đúng vậy, vẫn còn Thừa Diễn.
Đây là đứa con mà ta suýt mất mạng trước khi sinh ra. Làm sao ta có thể không yêu nó được?
Nhưng nó đã hất văng miếng hoành thánh nhỏ khỏi tay ta không chút do dự.
Khi bát nước canh nóng đổ khắp người.
Trái tim ta hoàn toàn trở nên lạnh giá.
Ta nhớ rằng Thừa Diễn lạnh lùng mà nhìn ta, như thể nó đang nhìn kẻ thù của mình vậy.
Lúc còn bé như vậy, nó đã tức giận nói: "Liễu Kim Châu, ngươi xuất thân hèn mọn, ta không muốn ngươi làm mẫu thân của ta! Mau c.ú.t đi!"
Nếu đã như vậy thì ta cũng không cần nó nữa.
2
Thiết Mộc Lan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chau/chuong-1.html.]
Khi ta bước ra khỏi cổng Đông Cung.
Phía sau dường như vang lên tiếng cốc bị đập vỡ.
Ta không ngoái lại nhìn.
Thay vào đó lại nhìn lên bầu trời, khác hẳn với không gian chật chội trong khoảng sân nhỏ hình vuông.
Bầu trời ở ngoài này trong xanh, không một gợn mây.
Ánh nắng dịu dàng nhưng không chói chang dường như có thể cuốn đi mọi bụi bặm cũ và soi sáng toàn bộ những nỗi u ám trong lòng.
Lúc này, một chiếc xe ngựa tinh tế và sang trọng chậm rãi dừng lại trước cửa.
Một người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng dẫm lên lưng chàng trai rồi bước xuống một cách vô cùng duyên dáng.
Người đó không ai khác chính là Thái tử phi tương lai Vương Nhược Hoa, nữ nhi của Vương gia ở Thái Nguyên.
Nàng ta cũng là người mẹ mà Lý Thừa Diễn hằng mong ước.
Lúc này, Vương Nhược Hoa che miệng cười lớn khi nhìn thấy ta mặc quần áo đã sờn rách, tay còn đang xách một chiếc túi vải cũ.
"Bộ dáng của Liễu tiểu thư đây... quả thực rất độc đáo. Khó trách Thái tử điện hạ không bao giờ muốn nhắc tới ngươi trước mặt người ngoài."
Những lời nói không hề che giấu sự mỉa mai.
Đúng là không thể so sánh với thái độ dịu dàng và rộng lượng của nàng ta khi ở trước mặt Lý Thời Hoằng và Thừa Diễn.
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé đột nhiên từ phía sau nhảy ra.
Là Lý Thừa Diễn.
Thằng bé cau mày nhìn ta trước: "Liễu Kim Châu, sao ngươi lại ăn mặc như thế này?"
Trên mặt nó hiện lên vẻ chán ghét và ghê tởm không thể tả được.
Ngay sau đó, nó nắm tay Vương Nhược Hoa: "Hoa tỷ ơi, đệ vừa mới luyện chữ xong, tỷ mau đến xem."
Trong giọng điệu của nó còn mang theo điệu làm nũng.
Kể từ khi đi học lớp vỡ lòng, nó chưa bao giờ gần gũi với ta. Nó cảm thấy người mẫu thân là ta, một người xuất thân từ nông thôn, là một nỗi xấu hổ đối với nó.
Vương Nhược Hoa không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn ta, trên mặt hiện lên một tia kiêu ngạo.
Sau đó nnagf ta khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng nữ tính, cúi đầu cười nói với Thừa Diễn: "Được rồi, Thừa Diễn bé nhỏ của chúng ta càng ngày càng trưởng thành rồi."