Kim Châu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:20:49
Lượt xem: 228
Nhưng nếu thật sự như vậy, Kim Châu nhất định sẽ nghi ngờ.
Cho nên ta yêu cầu ông ấy bảo nàng chỉ cần nộp thêm năm lạng bạc.
2
Việc ta đến trấn Mười Dặm cuối cùng vẫn là bị lộ ra ngoài.
Lúc này nhà họ Vương đã gần như bị tiêu diệt hết phe cánh nên không có gì phải sợ hãi nữa
Nhưng Vương Nhược Hoa, một kẻ mất trí, thực sự đã gửi tất cả những vệ sĩ bí mật còn lại của gia đình đến làng Đào Hoa.
Ta đã phái người cho ả ta ăn bột Huyết Hồn.
Chất độc của bột Huyết Hồn tan vào xương và m.á.u con người và ăn mòn vào da thịt con người. Đây là chất độc độc nhất trên thế giới.
Nhưng Vương Nhược Hoa không hề vùng vẫy mà lại bình tĩnh uống rượu độc.
Khi tóc bị tẩm độc, ả ta xõa tóc ra, chậm rãi kéo góc áo của ta, hỏi:
“Thái tử điện hạ, bên hồ Vị Ương ở Đông Cung năm đó, người biết ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh con xuống nước mà người vẫn bảo vệ ta. Người có nhìn thấy ánh mắt của Liễu Kim Châu lúc đó không?”
Cơ thể ta hơi cứng đờ, đôi tay buông thõng ở bên hông lại vô thức nắm chặt.
Lần đó, ta thực sự không thể giúp được Kim Châu.
Có lẽ là do nhìn thấy sắc mặt của ta càng ngày càng xấu, Vương Nhược Hoa lại cười nhạo.
"Thái tử điện hạ, ngày đó người đã lừa dối ta, khiến ta cho rằng trong lòng người thích ta hơn. Nhưng người cũng lừa dối Liễu Kim Châu. Người cho rằng nàng sẽ quay lại với người sao? Hahahaha——"
Ta nhìn nụ cười điên dại trên khuôn mặt ả ta và nghĩ rằng nó thật buồn cười.
Làm sao ả ta có thể hiểu được mối quan hệ giữa ta và Kim Châu cơ chứ?
Kim Châu chắc chắn sẽ quay lại với ta, miễn là ta giải thích rõ ràng với nàng ấy.
Ta liếc nhìn Vương Nhược Hoa với vẻ ghê tởm.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng tràn ra máu, ả ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, lẩm bẩm: "Phụ thân, huynh trưởng, là Hoa Nhi gây họa cho mọi người. Hoa Nhi xuống xin lỗi mọi người đây... "
Khoảnh khắc tiếp theo, ả ta đã tắt thở.
3
Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.
Cuối cùng ta đã có được vị trí đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chau/chuong-15.html.]
Lễ lên ngôi vừa kết thúc, ta liền nóng lòng muốn dẫn Thừa Diễn đi đến trấn Mười Dặm.
Trong một năm rưỡi qua, Thừa Diễn cũng thường hỏi ta: "Liễu Kim Châu đã đi đâu?"
Ta thậm chí còn không thèm trả lời.
Nhưng lần này, ta nói với nó: “Bây giờ chúng ta liền đi đón Kim Châu. Sau lần này, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”
Thừa Diễn rất vui nhưng nó biết kiềm chế không thể hiện ra ngoài.
Thằng bé đã là một đứa trẻ hay làm nũng kể từ khi còn nhỏ.
Bọn ta không dừng lại suốt chặng đường, gần như đi cả ngày lẫn đêm để đến được trấn Mười Dặm.
Nhưng lần này Liễu Kim Châu không muốn cùng ta rời đi.
Vương Nhược Hoa nói đúng, Kim Châu thật sự đã không cần ta nữa rồi.
Nàng ấy cũng đã kết hôn với một người, và cách nàng ấy nhìn người đó rất quen thuộc, nàng ấy cũng đã từng nhìn ta như vậy.
Thiết Mộc Lan
Đó là cách nàng nhìn ta khi chúng ta ở Làng Hoa Đào nhiều năm trước.
Ý nghĩ đầu tiên của ta lúc đó chính là g.i.ế.c người đàn ông đó rồi đem Kim Châu trở về bên cạnh mình.
o dù nàng ấy không muốn thì ta cũng sẽ đưa nàng đi.
Cho dù nàng ấy có ghét ta và không tha thứ cho ta thì ta cũng sẽ nhốt nàng ấy bên cạnh.
Nhưng cuối cùng ta đã bỏ cuộc.
Kim Châu cho rằng nàng ấy cố tình nói những lời gay gắt để buộc ta phải rút lui.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vì vậy.
Nhưng ngay lúc đó, ta đã mủi lòng.
Bởi vì lúc này nàng ấy đang vui vẻ, không còn là Kim Châu mãi thầm rơi nước mắt trước bàn ăn đầ sơn hào hải vị ở Đông Cung nữa.
4
Năm bốn mươi tuổi, ta truyền ngôi vị cho Thừa Diễn.
Sau đó đi đến trấn Mười Dặm một mình.
Quán hoành thánh của Kim Châu giờ đã trở thành quán bánh bao hấp, chủ quán cũng đã thay đổi.
Ta lại đến làng Đào Hoa và thấy khoảng sân nhỏ của Kim Châu vẫn còn đó nhưng đã không còn ai ở đó nữa.
Người phụ nữ ở nhà bên cạnh, hình như tên là Xuân Tú, đã sững sờ khi nhìn thấy ta.
Ta hỏi nàng ta có biết khi nào Kim Châu sẽ về không.