Kim Châu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:15:54
Lượt xem: 166
Bây giờ hắn đột nhiên thay đổi, và dù ta có ngốc đến đâu thì vẫn có thể cảm nhận được sự ghê tởm trong mắt hắn.
Chỉ là lúc đó ta đã mang thai Thừa Diễn nên không thể dễ dàng rời đi được.
Lần thứ hai là ba ngày trước khi ta rời khỏi phủ Thái tử.
Thừa Diễn đột nhiên mất bình tĩnh vì lý do nào đó và không chịu ăn.
Ta đã làm một ít hoành thánh nhỏ và hầm chúng cùng với nước canh.
Chúng rất ngon và thơm.
Ngay cả người đầu bếp đã ở nhà hơn chục năm cũng đến xin ta công thức.
Nhưng khi ta đang định bưng canh gà vào phòng Thừa Diễn thì nó liền tức giận chạy vào bếp trước.
Thừa Diễn vẻ mặt ủ rũ đập vỡ bát canh trong tay ta, tức giận nói: "Liễu Kim Châu, ngươi xuất thân thấp kém, luôn làm ta xấu hổ. Ta không muốn ngươi làm mẫu thân của ta! Cút đi!"
Bát canh nóng đổ lên quần áo của ta, hoành thánh vương vãi khắp sàn nhà, một ít rơi xuống đôi giày thêu của ta.
Ta xấu hổ đứng ở đó, thân thể đau rát nhưng trái tim như chìm vào một cái hang không đáy của băng giá vạn năm.
Ta nhìn khuôn mặt gần như được đúc giống hệt Lý Thời Hoằng này, cuối cùng nhận ra rằng đã đến lúc phải rời đi.
Các người đã bỏ rơi ta, ta không thể ở lại.
10
Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng lắc đầu.
Đó đều là chuyện trong quá khứ.
Còn bây giờ ta đã sẵn sàng để tiếp tục tiến về phía trước.
Từ sườn núi, có thể nghe thấy tiếng động vật rên rỉ.
Ta lần theo tiếng động và nhìn thấy một con hồ ly đang nằm dưới gốc cây cổ thụ.
Nó hấp hối nhìn ta, đôi mắt màu ngọc lam chớp chớp, trông thật yếu đuối và đáng thương.
Khi nhìn thấy ta, nó lại kêu lên những tiếng rên rỉ buồn bã, như thể đang cầu cứu hoặc đang làm nũng.
Vì trước đó ta đã từng nhặt được những thứ không tốt ở ven đường nên lần này ta quyết định tiếp tục bước về phía trước mà không hề thay đổi vẻ mặt.
Con hồ ly nhìn thấy vậy liền ngừng kêu, hơi nhắm mắt lại rồi lại nằm xuống đất như thể cam chịu số phận của mình.
Đi được chừng mười bước thì ta dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chau/chuong-5.html.]
Giật mình một lúc, ta không khỏi quay lại như cũ, ôm con hồ ly bị thương vào lòng.
Ta thở dài trong lòng: Là lỗi của con người, sao có thể giận lây sang một con hồ ly cơ chứ?
Con hồ ly nhỏ trong lòng thấy ta quay lại, đôi mắt mờ mịt của nó chợt sáng lên.
Nó ngoan ngoãn tựa đầu vào vai ta rồi lè lưỡi l.i.ế.m lên má ta.
?
Này, mày là hồ ly đấy, đừng hành động như thể mày là cún cưng của người khác được không?
11
Sau khi mang con hồ ly về nhà, ta đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.
Trong làng chỉ có một thầy lang duy nhất là người chữa bệnh cho mọi người.
Những người chữa bệnh cho động vật cũng chỉ có thể đến tìm ông ấy.
Thầy lang đã bị sốc khi nhìn thấy Tiểu Bạch.
“Hôm qua con hồ ly này có phải đã bị sét đánh không?”
Hôm qua trời nắng đẹp nhưng không biết vì lý do gì mà đột ngột có sấm sét, gió giật và mưa to.
Ta nghĩ con cáo nhỏ này xui xẻo đang trốn mưa dưới gốc cây nên mới bị thương như thế này.
Thầy lang đang suy nghĩ nên kê bao nhiêu thuốc, trước khi rời đi còn nhắc nhở: "Có thể sẽ không khỏi được. Liễu tiểu thư, cô cần phải biết điều này trước đã."
Ta nhìn con hồ ly yếu đuối đang nằm trên giường và chạm vào đầu nó.
Một số người nói rằng việc đặt tên cho một con vật sẽ tạo nên sự gắn kết.
Đúng rồi.
"Tiểu Bạch, mày hãy chăm chỉ hơn một chút, đồ ăn ta nấu rất ngon, nhưng mày còn chưa nếm thử, rời đi như vậy thì thật đáng tiếc."
Thiết Mộc Lan
Nói xong, ta cũng không quan tâm con hồ ly ngốc nghếch có hiểu hay không, bèn cầm lấy thuốc rồi đi vào bếp.
Ta cũng không để ý rằng ngay lúc cánh cửa đóng lại, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của con hồ ly đột nhiên mở ra.
12
Trong vòng vài ngày, Tiểu Bạch thực sự đã khá hơn.
Những sợi lông cháy trên người nó dần dần mọc ra, toàn thân trắng muốt, ngoại trừ một vệt đỏ trên trán.
Cực kỳ đẹp mắt.