Kim Chi Ngọc Diệp - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-05-12 09:11:03
Lượt xem: 1,485
Thu đi đông đến.
Ta bị bệnh.
Bụng rất đau, ôm v.ú già khóc nức nở một hồi lâu.
Ngày Tết, bảy chúng ta đang ở trong vườn đốt pháo, đột nhiên Lục hoàng tử chỉ vào váy ta hét lớn: "A Thử, váy ngươi dính nhiều m.á.u thế, ngươi bị thương sao?"
Ta kéo váy, mới kinh ngạc phát hiện nó đã bị bẩn.
Những người khác đều nhìn ta, Tứ hoàng tử che miệng Lục hoàng tử lại.
Thái tử kéo áo choàng trên cánh tay Tuyên tỷ tỷ quấn cho ta, rồi lại gọi kiệu: "Đưa Quận chúa về."
Ta dựa vào kiệu, vô cùng mất hứng vẫy tay tạm biệt họ.
Tối hôm đó, Thái tử đến thăm ta, trên tay còn cầm pháo hoa.
"Năm nay ngươi không xem được, ta đốt cho ngươi xem." Hắn hỏi ta: "Có thể dậy không?"
Ta vui vẻ gật đầu.
Pháo hoa bay lên trời, rực rỡ chói mắt, ta nhìn đến ngẩn người, Thái tử búng trán ta: "Xem pháo hoa cũng ngẩn người à? Nghĩ gì thế?"
"Không, không nghĩ gì cả." Ta không muốn nói với Thái tử rằng ta đang đau khổ không biết có nên thành thân với Lục hoàng tử hay không.
Vú già luôn nói Lục hoàng tử là người chồng tốt.
Ta và hắn chắc chắn sẽ hòa thuận cả đời.
Tuyên tỷ tỷ hỏi ta tại sao không cân nhắc đến Nhị hoàng tử.
"Hắn không nói muốn thành thân với ta." Ta nằm trên giường, nghĩ đến khuôn mặt của Nhị hoàng tử: "Hơn nữa, Hiền phi nương nương cũng không thích ta, nếu ta đến đó, hai mẹ con họ sẽ tức giận và ly tán."
Tuyên tỷ tỷ thở dài.
Bây giờ Thái tử hỏi, ta không dám nói.
"Đến Tết Nguyên tiêu thì cơ thể ngươi hẳn đã khỏe rồi chứ?" Thái tử hỏi ta.
Ta không biết có khỏe không, vì đây là lần đầu tiên ta đến kỳ kinh nguyệt.
"Chắc sẽ không sao." Ta trả lời hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chi-ngoc-diep/chuong-17.html.]
"Tết Nguyên tiêu ta sẽ đến đón ngươi, không được nói với ai, nếu không ta phạt ngươi viết năm mươi tờ chữ."
Ta che miệng, cười trộm gật đầu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đồ ngốc." Thái tử liếc ta, cười rồi đi.
Tết Nguyên tiêu, ta từ chối mọi lời mời, ở nhà đợi Thái tử.
Sau khi trời tối, một tiểu thái giám đưa cho ta một bộ quần áo, Uyển tỷ tỷ giúp ta thay đồ, thúc giục ta: "Nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái tử, không được đi lạc."
"Nắm tay gì chứ?" Vú già vỗ vào Uyển tỷ tỷ, Tuyên tỷ tỷ cũng mặt lạnh: "A Thử, người cứ đi theo Thái tử là được."
Đây là lần thứ hai ta đến lễ hội đèn lồng.
Năm nay lễ hội đèn lồng có nhiều người hơn, sau khi xuống xe, không đợi ta nói gì, Thái tử đã dán lên mặt ta nửa chiếc mặt nạ khỉ hoa, sau đó nắm lấy tay ta.
Ta ngẩn người, bị hắn dắt đi về phía trước, xung quanh đèn đuốc sáng rực, náo nhiệt vô cùng nhưng tầm mắt của ta chỉ bị bàn tay ta và hắn nắm lấy thu hút.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Không giống như cái nắm tay trước đây.
"Muốn ăn không?" Thái tử mua một ít bánh xiên bằng tăm tre, đưa đến bên miệng ta: "Đồ ăn vặt ở phía Bắc, lần trước ta đã định mang về cho ngươi, sau đó tình hình không cho phép nên đành phải nuối tiếc."
Ta cắn một miếng trên tay hắn.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi ta.
Ta gật đầu.
"Ta cũng nếm thử." Hắn cắn một miếng ở chỗ ta đã cắn.
Ta chỉ vào bánh, muốn nhắc nhở hắn.
Hắn lại đưa bánh đến trước mặt ta: "Ngọt quá, ngươi không được ăn nhiều. Cắn thêm một miếng nữa thôi, còn lại ta ăn cho."
Ta đành phải cắn thêm một miếng nhỏ.
Thái tử ăn hết phần còn lại.
Sau đó, ta không nhớ gì nữa, mơ mơ màng màng để Thái tử dắt đi, dường như đã đến rất nhiều nơi.