KIM CHỦ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:53:17
Lượt xem: 282
10.
Tôi mang Thẩm Dực đi mua mấy bộ quần áo.
Năm ngón tay của hắn cường ngạnh chen vào giữa năm ngón của tôi rồi nắm thật chặt.
Hắn cười với tôi: “Anh muốn nắm chắc tay của Mạt Mạt, như vậy em sẽ không lạc mất chim hoàng yến của mình.”
Cái bệnh xấu hổ thay người khác của tôi lại tái phát.
Hắn thấy tôi không được vui bèn quay sang đòi hôn.
Tôi ngẩng đầu hôn nhanh lên khóe môi hắn cho có lệ.
Mắt hắn lại bắt đầu u ám, trông có vẻ tủi thân lắm.
Lúc rũ mắt xuống thì phát hiện dây giày của tôi bị tuột.
Hắn kéo tôi dừng lại, quỳ một gối xuống buộc lại dây giày cho tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn rõ mồn một đôi bàn tay trắng trẻo thon dài sáng bừng lên vẻ đẹp cốt cảm dưới ánh nắng.
Đang tỉ mỉ buộc lại dây giày cho tôi.
Thẩm Dực trước kia không như vậy.
Đang lúc sững sờ, hắn đã đứng dậy, tôi lập tức nhón lên hôn hắn một cái.
Rồi sờ sờ đầu hắn, dỗ dành: “Ngoan nào, không giận nữa nhé.”
Hắn lập tức toét miệng cười: “....Được.”
Tiếp đó tôi tính mang Thẩm Dực đi mua một đôi giày.
Bàn tay ôm bên eo tôi dính cứng như hàn thiết.
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng la hoảng hốt:
“Thẩm Dực, ông đang làm gì thế?”
“Con bé này cho ông uống thuốc mê hay sao mà ông lại quỳ xuống buộc dây giày cho nó thế!”
“Má ôi, ông còn đòi hôn!”
Ba người đang trợn tròn mắt nhìn hắn, như sợ mình nhìn lầm người.
Thẩm Dực mất kiên nhẫn ngước mắt lên: “Cút.”
Tôi biết bọn họ, họ là bạn của Thẩm Dực, bình thường là tuyệt đối sẽ không tới Vân Thành.
Tôi sinh ra bất an, định kéo hắn rời khỏi đó thật nhanh.
Đám anh em của hắn gọi tôi lại:
“Ôn Mạt, thế này là thế nào? Tốt nhất là cô nên giải thích rõ cho bọn tôi! Dạo này bọn tôi tìm cô sắp phát điên cả rồi đấy!”
“Nếu Hứa Hoan không nhờ người nói cho bọn tôi, bọn tôi còn không biết Thẩm Dực vắng bóng mấy ngày nay hóa ra là bị cô giấu đi mất!”
“Thôi đừng nói nữa, theo tôi thấy Thẩm Dực hẵng còn vui vẻ lắm, nói con gái nhà người ta làm gì?”
Mặt Thẩm Dực đen như đ.í.t nồi, giọng điệu lạnh lùng: “Mấy người là ai? Nói chuyện với kim chủ của tôi kiểu gì thế hả?”
“Để tôi nghe thấy mấy người nói một câu không phải với cô ấy nữa thì tôi sẽ xé xác mấy người ra!”
Đám anh em: ?
Từng người từng người tan vỡ: “Thẩm Dực ông không nhận ra bọn tôi sao?”
11.
Đám anh em của hắn căm phẫn bỏ đi.
Tôi bỗng cảm thấy không ổn.
Thẩm Dực chỉ cảm thấy đã gặp phải 3 đứa biến thái, kéo tôi muốn đi, hơn nữa còn cảnh cáo nếu bọn họ lại đi theo thì hắn sẽ báo cảnh sát.
Mắt thấy vẻ mặt khó tin của bọn họ.
Tôi đang nghĩ xem nên nói gì để hòa giải một chút.
Thì một người trong số họ kéo hai người còn lại đi: “Ôn Mạt, cô đưa Thẩm Dực về trước đi, bọn tôi sẽ tìm cô sau.”
Tôi hoang mang, lo lắng.
Về đến nhà Thẩm Dực lại dán lên như keo, ôm chặt lấy tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chu-mat-tri-nho-cua-toi/chuong-4.html.]
“Mạt Mạt, anh không muốn rời khỏi em.”
“Ngoan, không rời.”
Tôi dỗ hai câu nhưng vẫn thấy không tốt lắm.
Nếu Thẩm Dực không còn ở đây lâu nữa thì tôi phải tận dụng cho bằng hết.
“Thẩm Dực, anh biết cosplay những gì?”
Hai mắt Thẩm Dực sáng bừng lên, chui vào lòng tôi cọ cọ: “Anh biết hết á! Mạt Mạt em muốn chơi loại nào?”
Tôi thấy mình có chút thể hội cái cảm giác bỏ bê triều chính của hôn quân thời cổ đại rồi.
Hôm nay tan làm, tôi vội vàng chạy về nhà.
Thẩm Dực đang ngoan ngoãn chờ tôi ở nhà.
Tôi mở cửa xong liền xông vào phòng ngủ, một phát đẩy ngã Thẩm Dực đang trưng khuôn mặt vô cảm xuống giường.
Tôi cưỡi trên người hắn, một tay chống lên giường, tay kia nắm lấy cằm hắn.
“Hôm nay chơi xì tai nào đây?”
Thẩm Dực: ?
Thấy hắn nhíu mày mờ mịt, tôi lại nhéo nhéo mặt hắn.
Tôi cho là hắn không nghĩ ra cách chơi nên không vui, liền chẳng nghĩ nhiều.
Nhưng sắc mặt hắn bây giờ, thật sự rất giống với Thẩm Dực hồi xưa.
Lạnh lùng, vô cảm.
Tôi nghĩ nghĩ, tả lại nhân thiết của Thẩm Dực trước khi mất trí nhớ:
“Hay là thế này, lần này em là chim hoàng yến, anh là kim chủ, nhân vật của anh là lạnh lùng, vô cảm, không thích cô chim hoàng yến ấy, nhưng chim hoàng yến vẫn cứ bám lấy anh, cuối cùng anh và chim hoàng yến cùng nhau đắm chìm?”
Ây dà, nghĩ thôi đã thấy phiêu lắm rồi.
Nhất là để Thẩm Dực cún con sau khi mất trí nhớ diễn vai Thẩm Dực diêm vương mặt lạnh trước kia.
Càng phiêu hơn.
Thẩm Dực dừng lại, giọng hắn lành lạnh và từ tính: “Vì sao kim chủ không thích chim hoàng yến?”
Tôi im lặng đảo tròn mắt.
Còn vì sao nữa?
Đương nhiên là vì kim chủ nhà anh không thích chim hoàng yến tôi đây thật chứ sao?
Hắn không vội.
Nhưng tôi vội.
Có thể chà đạp Thẩm Dực ngày nào là ít ngày đó.
Tôi đẩy hắn, kêu hắn đi thay đồ.
Thẩm Dực: “Vì sao kim chủ phải thay đồ mà chim hoàng yến thì không?”
Tôi ôm mặt hắn hôn một cái.
Đồng tử hắn có chút rúng động.
“Thẩm Dực ngoan, mau đi thay đi được không?”
Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống: “Được.”
Cảm giác Thẩm Dực ngày hôm nay mạnh mẽ hơn hẳn.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhận thấy một ánh nhìn mãnh liệt.
Vừa mở mắt đã đụng ngay vào cặp mắt đen sâu thẳm của Thẩm Dực.
Tôi ngớ người.
Ánh mắt này quá đỗi quen thuộc.
Nhưng nếu Thẩm Dực đã khôi phục trí nhớ thì làm sao có thể để tôi làm xằng làm bậy được?
Nhìn lại lần nữa thì hắn đã khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng.
Tôi sờ sờ đầu hắn rồi vội vàng xuống giường chuẩn bị đi làm.