Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kim chủ xếp hạng 9 - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:57:02
Lượt xem: 681

Lần này mời tôi đến biểu diễn ca hát, là các bạn học cũ đã lâu không gặp.

Dẫn đầu là Vương Ương, một trong những người “bị hại” từ nhỏ đã bao phủ dưới bóng ma của tôi, Lâm Khải cũng ở đây, mang dáng vẻ xem kịch vui, có lẽ là thẹn quá hóa giận vì trước đó không lâu đã bị tôi cự tuyệt.

Phía sau bọn họ còn có một số bạn học tôi không có ấn tượng mấy, Vương Ương nhìn chằm chằm tôi cười rộ lên, biểu tình trên mặt rất kỳ quái, cô ta vỗ tay đánh giá tôi, quái quỷ nói: “Ồ, nhìn xem đây là ai, đây không phải là Lâm đại tiểu thư học bá của chúng ta sao?”

Tôi cười với cô ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Cô Vương, cô bỏ ra 200 vạn mời tôi hát 5 bài hát, thời gian quy định trong vòng một giờ, trên hợp đồng viết rất rõ ràng, nếu do bên A mà tiết mục biểu diễn không thể biểu diễn xong trong thời gian quy định, như vậy sẽ không phải trả lại tiền, đừng kéo dài thời gian quy định nha~”

Vương Ương nghẹn họng, như là có chút nghẹn tim, cô ta ôm ngực, nói: “Vậy cô mau lên hát đi, nhớ phải nhảy.”

Lúc tôi xoay người đi lên sân khấu, nghe thấy giọng Tạ Tư Hành, nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc, thậm chí mang theo chút ý cười, hắn nói: “Sao, hôm nay họp lớp sao?”

Tôi xoay người, không biết là hắn cố ý tới đây hay là trùng hợp đang ở gần đây, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, dáng người hắn cao lớn, trên người là khí thế bình tĩnh, hắn vừa chậm rãi xắn tay áo, vừa đảo qua mấy người ở đây, sau đó cười rộ lên: “Rất náo nhiệt.”

Giọng Vương Ương có chút miễn cưỡng, lắp bắp giải thích: “Chỉ là tuỳ tiện tụ tập thôi, nghe nói Lâm Kỳ Hạ làm đại minh tinh, cho nên mời cô ấy đến hát, tạo chỗ biểu diễn cho cô ấy.”

“Vậy cũng vừa hay, trước kia lúc học trung học tôi đã muốn cùng Lâm Kỳ Hạ diễn tấu trên sân khấu, nhân cơ hội này, cầm đàn cello tới đây, tôi và cô ấy cùng diễn cho các cậu bài “G trên dây điệu vịnh than.”

Đàn cello rất nhanh đã được đưa tới, tôi nhìn Tạ Tư Hành, năm đó hắn luyện tập không được tốt lắm, mấy năm nay không biết có chạm vào đàn cello hay không, nhưng tư thế kia lại rất ra dáng.

Hắn cười với tôi: “Không biết có vinh hạnh được hợp tấu với cậu không?”

Tạ Tư Hành đang làm chỗ dựa cho tôi, thật ra cũng không cần thiết, tâm lý của tôi rất mạnh mẽ, những bạn học cũ ngày xưa xem kịch vui đối với tôi mà nói không quan trọng gì, cũng không đáng nhắc tới, kiếm tiền đối với tôi mà nói cũng không phải là chuyện mất mặt.

Nhưng Tạ Tư Hành chính là như vậy, vẫn làm theo cách của hắn, không được tự nhiên, mâu thuẫn, không muốn bị tôi nhìn ra tâm tư kiêu ngạo canh giữ ở bên cạnh tôi.

Tôi cười cười với hắn, nhận lấy ý tốt này của hắn, tôi nói: “Vô cùng chờ mong.”

Tôi đánh đàn piano, Tạ Tư Hành kéo đàn cello, tôi vốn tưởng rằng mấy năm nay, hắn đã sớm quên sạch bản nhạc, nhưng không ngờ, hắn lại diễn tấu mượt mà trôi chảy, rõ ràng đêm tốt nghiệp năm đó hắn ngại phiền phức còn để tôi một mình lên sân khấu biểu diễn.

Tôi vừa chơi piano vừa nhìn hắn, cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn tôi.

Sau đó không biết có phải vì khẩn trương hay không, hắn hơi run nên sai một âm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chu-xep-hang-9/7.html.]

Tôi không tiếng động bật cười, hắn ở nơi không người nhìn thấy đỏ mặt trừng mắt nhìn tôi một cái.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cuộc vui chế nhạo này bị Tạ Tư Hành biến thành “Họp lớp”, Vương Ương cùng những người khác đều có chút không yên lòng, nhà họ Tạ quả thật không dễ đắc tội, cũng may một giờ chịu đựng đã trôi qua rất tốt, vừa đến giờ kết thúc thì tất cả mọi người cũng tìm cái cớ để giải tán.

Tôi còn có chút tiếc nuối nghĩ, sau này có khi cũng không có bạn học cũ chiếu cố “việc làm ăn” của tôi.

7

Tạ Tư Hành rất có phong độ đưa tôi về nhà.

Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường ánh trăng phủ kín, bên cạnh là cây long não lớn, tôi nói: “Cảm ơn.”

Hắn khẽ cười: “Để cậu nói lời cảm ơn tôi còn khó hơn lên trời.”

Tôi cũng cười: “Sao có thể? Tôi rất thức thời đấy nhé.”

Hắn than thở: “Cậu quá hiếu thắng, trong nhà gặp phải chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói với tôi, cũng không đề nghị tôi giúp đỡ, cậu luôn như vậy, mặc kệ đối mặt với vấn đề gì, đều cảm thấy mình có thể giải quyết.”

Nói xong không đợi tôi nói lại, hắn lại cười rộ lên, nói: “Nhưng mà cũng đúng, chúng ta đều biết, cuối cùng cậu đều có thể tự mình giải quyết.”

Hắn thở dài, ánh trăng quá dịu dàng khiến giọng nói và vẻ mặt của hắn cũng sinh ra một loại ảo giác dịu dàng theo khiến tôi giật mình, hắn nói: “Tôi biết cậu không cần tôi, nhưng thỉnh thoảng, khi gặp vấn đề, tôi cũng hy vọng cậu có thể dựa vào tôi một chút.”

Trái tim tôi gần như mềm mại trong nháy mắt đó, nhưng không biết vì sao, tôi nghĩ đến nữ sinh xinh đẹp phía sau xe máy của hắn hồi cấp hai, hoa khôi trường cấp ba, và cả scandal với những nữ minh tinh hiện tại.

Tôi dừng một chút, dùng giọng nói đùa hỏi hắn: “Có quá nhiều người dựa vào cậu, cậu có bận rộn không?”

Hắn muốn nói lại thôi, chỉ nhìn tôi.

Tôi nhấc chân lên và sải bước về phía trước.

Kế hoạch cuộc sống của tôi cũng đang tiến về phía trước.

Cuộc sống, sự nghiệp của tôi ổn định theo chiều hướng tốt, cho vay nặng lãi trả trước, đại khái là có thu nhập cố định, lúc ngân hàng thúc giục trả nợ cũng không còn hùng hổ dọa người nữa.

Tôi có thể nhận được những vai diễn nhưng sẽ không quá nổi tiếng và cũng không bị các tay săn ảnh săn đuổi. Tôi có thể quay phim và xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ làm nền để khoe mặt. Tôi cũng có thể có không gian riêng của mình.

Loading...