Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kim Lăng Dị Mộng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-06-18 21:18:05
Lượt xem: 6,772

02.

Lần thứ ba gặp Nghiêm Tụng, đã là nửa năm sau.

 

Lần này, ta mới là người hoang mang.

 

Cơn mưa tháng hai êm đềm lặng lẽ, trên những bậc đá xanh ở chùa Nam Sơn ngoại thành, y mặc một bộ màu xanh ngọc, tay cầm một chiếc ô giấy.

 

Làn sương mù mờ ảo, tựa như người bước ra từ trong tranh.

 

“Tạ cô nương?” Y nhẹ giọng gọi ta.

 

Khi ta định thần lại, đột nhiên cảm thấy mình cứ nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự, hơi cúi đầu xin lỗi y: “Nghiêm công tử, vừa rồi hơi thất lễ rồi.”

 

Nghiêm Tụng dường như không ngờ ta lại bộc trực lại như vậy, chỉ cười nói: “Không sao cả.”

 

“Từ khi cáo biệt ở hồ Bích Ba cũng đã nửa năm, cô nương vẫn ổn chứ?”

 

Ta cười: “Phiền công tử lo lắng, vạn sự tất an.”

 

Y gật gật đầu.

 

“Còn chưa kịp đến chúc mừng công tử. Bảng công bố kết quả vài hôm trước ta cũng đến xem náo nhiệt, tài năng kỳ nghệ của công tử, quả thật là chân nhân bất lộ tướng.”

 

“Đoán là không lâu nữa, có thể thay đổi cách gọi là Nghiêm đại nhân rồi.”

 

Y khẽ cười, cung tay nói: “Cô nương khen ngợi, Nghiêm mỗ xấu hổ vô cùng.”

 

“Không biết bây giờ công tử có rảnh không, có thể nể mặt cùng ta uống một chén trà?” Ta né người sang một phía, chừa ra một lối đi.

 

Trong lầu bát giác phía sau, thị nữ đang chuẩn bị trà.

 

Nghiêm Tụng nhìn thấy thì hơi dừng lại, “Cô nương, vậy thì không đúng lắm.”

 

“Tại sao không đúng?”

 

“Ta và cô nương tuy quen biết nhau, nhưng cũng biết cô nương xuất thân từ thế gia đại tộc. Ta vốn là nam nhân ngoại tộc, cùng cô nương gặp mặt đã là không đúng. Nếu như ngồi chung một bàn, e là ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô nương.” Y nghiêm túc đáp lời.

 

“Nếu trong lòng ngay thẳng, sao lại sợ người đời dèm pha?”

 

Y ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Cô nương tin ta?”

 

Đây là một câu hỏi thú vị, ta nhìn y cười hỏi: “Sao lại không?”

 

“Tình cờ gặp gỡ, một lần hai lần, cũng không thể đến lần thứ ba. Cô nương không nghi ngờ ta có mưu đồ bất chính, cố ý tiếp cận cô sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-lang-di-mong/chuong-2.html.]

 

Ta lớn tiếng cười, suy xét nhìn kỹ người trước mắt, sao có thể hỏi một câu đơn giản vô hại như vậy được.

 

Hóa ra ông trời đã ban cho y vẻ ngoài đạo mạo, trí tuệ bách long, nên chắc chắn sẽ thiếu đi một vài thứ.

 

Ví dụ, thiếu nhanh nhạy trong một số việc.

 

“Nghiêm công tử, nếu huynh là kẻ ôm chân ấp bóng, sớm đã đi theo cành ô liu mà ta ném ra ở hồ Bích Ba để tìm đến Tạ phủ.”

 

Ta tiến lên hai bước, đến gần y một chút, “Nhưng đã hơn nửa năm, sao đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng của huynh?”

 

Thấy y lùi lại mấy bước, ta cũng không trêu chọc y nữa,nghiêm túc nói: “Tuy chỉ vài lần gặp mặt, nhưng ta có thể nhìn ra phẩm chất cao quý từ công tử, tuyệt đối không phải là kẻ leo rồng bám lấy. Công tử sẽ không như vậy, cũng không thèm làm như vậy.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Hơn nữa…” Ta tiến về phía đình nghỉ mát vài bước, quay lại mỉm cười với y, “Sao công tử biết được hôm nay chúng ta gặp nhau là ngẫu nhiên chứ không phải cố ý?”

 

Nghiêm Tụng ngơ ngác đứng đó, nhìn ta, miệng lại mở ra.

 

Ta tranh thủ thời cơ, ra hiệu với y: “Nghiêm công tử, mời.”

 

Y đứng đó như đã hạ quyết tâm rất lớn, hơi cung tay lại: “Nếu lại từ chối thì bất kính quá.”

 

Sau đó, y trang nghiêm bước vào trong đình, cẩn thận đóng ô lại, ngồi nghiêm chỉnh.

 

Ta cúi đầu, tự cười một mình.

 

Gặp được chính nhân quân tử trong lòng không nhiều tâm tư như y, uống một chén trà đã khó thế, nếu có suy nghĩ gì khác thì chẳng phải khó hơn lên trời sao?

……

 

Ta mở mắt ra, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, thật giống hệt như khi đó.

 

“Nghiêm Tụng à Nghiêm Tụng, chàng bước vào giấc mộng của ta, sao còn hành động như ngày đó, cũng chẳng biết nói vài lời nhỏ nhẹ dỗ dành ta.” 

 

Ta tự lẩm bẩm, “Thôi bỏ đi, bỏ đi, chỉ có thể gặp nhau trong mơ, ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”

 

Vừa định ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thị nữ Mai Bình ở ngoài cửa nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương đã tỉnh giấc chưa?”

 

“Có chuyện gì?”

 

“Chủ quân mời cô nương đến từ đường một chuyến.”

 

Nghĩ đến thời điểm này ở thành Kim Lăng, tin tức giữa ta và Nghiêm Tụng hủy hôn đã được lan truyền xôn xao.

 

Phụ thân mẫu thân chắc cũng đã nghe ngóng được rồi.

 

Xem ra, trong từ đường hôm nay, e rằng sẽ có một trận gió tanh mưa máu.

Loading...