Kim Lăng Dị Mộng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-18 21:19:54
Lượt xem: 8,000
05.
Mai Bình chưa bao giờ giỏi việc bếp núc, hôm nay cô ấy cũng chưa xuống núi mua đồ ăn.
Ở nơi hoang vu đầy tuyết thế này, bánh Hải Đường từ đâu mà ra, nhìn Nghiêm Tụng ngồi trong đình, không cần hỏi thêm gì nữa.
Tốt hơn vẫn là không nên có bất kỳ một lần tình cờ nào nữa.
Ta lắc đầu khẽ cười, quay người lại bước về phòng.
“Nguyên Hoa, dừng bước.”
Một giọng nói thanh trong từ phía sau truyền đến, chỉ bốn chữ, đã khiến người ta khó có thể bước đi thêm.
Vẫn nhẹ âm hiền giọng như trước, khiến người khác không thể bắt lỗi, nhưng tuyệt đối không thể trở lại như xưa được nữa.
Ta dừng bước lại.
“Nghiêm Tụng.”
“Lời quân tử nói ra tựa như núi cao, sao có thể không giữ?”
Y đã đứng dậy đi ra khỏi đình, tuyết rơi lả tả trên tóc, lông mày và y phục.
Không lâu sao y đã đến trước mặt ta.
“Đối với chuyện ta và nàng, ta không muốn làm quân tử nữa.”
“Nếu như Nghiêm Tụng ta có thể cắt đứt duyên nợ với nàng, không bị hồng trần quấy nhiễu, trăm đời sau nhất định sẽ giành được một vị trí trong số các bật thánh nhân.”
“Chỉ là đáng tiếc, ta đã định trước phải là một kẻ phàm phu tục tử.”
…....
Đến khi ta và Nghiêm Tụng cùng nhau ngồi trong phòng trà, ngồi quanh đống lửa.
Ta không khỏi tiếc nuối vì bản thân không có ý chí kiên cường, đã bị mê hoặc chỉ bởi một vài câu nói.
“Nguyên Hoa, nàng có tin vào số phận không?”
Nghiêm Tụng nghịch than, mở miệng cất lời.
ta giật mình, nhìn y. Y vẫn cúi đầu giữ chặt kìm gắp than, bất di bất dịch.
“Tin vào số phận?”
Đương nhiên tin. Không chỉ có tin, mà sợ hãi nhiều hơn.
Sợ đi lên vết xe đổ, sợ kết thúc không tốt đẹp.
Im lặng hồi lâu, Nghiêm Tụng dừng hành động của mình, ngẩng đầu nhìn ta, nói từng câu từng chữ: “Trước đây ta không tin, nhưng bây giờ, ta tin.”
Ta khẽ mỉm cười: “Nếu ta nói, ta là người đã trùng sinh một đời, chàng có tin không?”
Y ngạc nhiên ra mặt, sau đó trả lời chắc chắn: “Ta tin.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-lang-di-mong/chuong-5.html.]
Nghiêm Tụng nhìn ta, như trút được gánh nặng: “Nếu ta nói, sớm đã có người nói với ta chuyện này, nàng có tin không?”
Vốn cho rằng sinh tử đời này đều đã biết rõ, càng có thể đoán mọi sự như thần, chiếm lợi tránh hại. Nhưng những gì Nghiêm Tụng nói hôm nay, thực sự nằm ngoài dự liệu của ta, khiến ta trở tay không kịp.
“Hơn một tháng trước, ta gặp một lão mù khốn đốn, chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, nhưng ông ấy nhất quyết xem bói cho ta để trả ơn cứu giúp.”
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần.” Ta thu lại tâm trạng, “Nghiêm đại nhân là người xem sách, vẫn tin lời thầy bà sao?”
“Lúc đầu ta cũng không tin.” Nghiêm Tụng cười nói, “Nhưng ông ấy nói chúng ta kiếp này là nhân duyên trời ban, số định là duyên tam kiếp.”
“Những lời tiên tri này, ta rất sẵn lòng tin.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta cũng cười, nghĩ rằng ông lão bói toán này sẽ chọn điều gì đó hay ho để nói.
“Ông ấy còn nói, con đường thăng quan của ta rất thuận lợi, dưới một người trên vạn người, nắm quyền thống trị quần thần thiên hạ."
Ta ngắt lời y: “Mặc dù chàng có một đời phong quang, nhưng cuối cùng lại vô cùng thảm hại.”
Y mỉm cười, đổ một ít nước vào ấm trà. “Bây giờ xem ra, lão ta tiên đoán quả nhiên rất chuẩn.”
“Rõ ràng là gió xuân kiêu ngạo, sao cuối đời lại thê lương? Ông ấy có cùng chàng nói qua vấn đề này chưa?”
Nghiêm Tụng lắc đầu: “Ta nghĩ chẳng qua là leo cao rơi nặng, công cao dọa chủ mà thôi.”
“Cũng không đúng.”
“Nói rõ ra đi.”
“Muốn nghe?” Ta thừa nước đục thả câu, “Trước hãy nói với ta ông lão đó đã nói gì về ta?”
Y nhìn ta, chậm rãi mỉm cười: “Lão đã nói, nàng là người từng trải qua cuộc đời này, tuy trong lòng ôm chí lớn, nhưng cũng có chịu nhiều tủi thân oan ức. Những gì nàng làm trong tương lai có thể không bình thường, nhưng là vì lợi ích của ta, ta phải khiêm tốn trong mọi việc, thuận theo ý nàng.”
Ông lão này, thực sự là một người kỳ lạ. Làm sao lão có thể thuyết phục những người chính nhân quân tử cẩn thủ, tin mà không gần ma quỷ như Nghiêm Tụng.
“Cứ tưởng đó chỉ là những lời hoang đường, cho đến ngày đó nàng định hủy hôn. Nhớ lại những gì ông ấy đã nói, đành dứt khoát thuận nước xuôi thuyền.”
“Chàng không tin là ta chán ghét chàng rồi sao?”
Nghiêm Tụng cười: “Nếu thật như vậy, thì sao ngày đó nàng còn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta?”
Ta cẩn thận nhớ lại ngày đó ta và y mỗi người một ngã, nhưng thực sự không nhớ được chuyện này đã xảy ra.
Chỉ có thể nói liều: “Trời lạnh, cóng.”
Nhưng y đã tiến tới mở bàn tay ta ra, lòng bàn tay đầy vết áo hằn.
“Nguyên Hoa, nàng luôn nói dối như vậy. Ngày đó cũng vậy, hôm nay cũng thế.”
Ta cố gắng rút tay vào ống tay áo.
“Mặc dù biết Tạ đại nhân là người chính trực, nhưng không ngờ ông ấy lại công chính nghiêm minh như vậy.” Y dừng lại, “Nếu biết nàng sẽ đau đớn như thế này, ta đã không đồng ý với nàng.”
Ta xua xua tay: “Đây có lẽ là số mệnh, thứ trước đây chàng vì ta phải chịu, bây giờ ta đều nhận lại, cũng là hòa nhau rồi.”