Kim Nhật Thiên Tình - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:53:47
Lượt xem: 293
Vài ngày sau, Bùi Du tỉnh lại từ cơn hôn mê.
trong đám đông xung quanh giường anh vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười hồn nhiên, gọi to:
"Chị Dao."
Bùi Du đã trở thành một tên ngốc còn ngốc hơn cả Bùi Tây.
Đó là lời nói nguyên văn của Liễu Ý.
Bác sĩ nói rằng vì bị chấn thương não, trí nhớ của Bùi Du đã quay về thành một đứa trẻ tám tuổi.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đưa Bùi Du trở về nhà cũ của nhà họ Bùi.
Liễu Ý và Bùi Tây tiếp quản các công việc của công ty Bùi Du, bận đến mức đầu óc rối bời.
Tôi cũng mới biết, năm nay Bùi Du đã dẫn dắt Tập đoàn Bùi từ lỗ sang lãi.
Từ việc cận kề phá sản đã vươn lên trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành.
Bùi Du không còn phải chịu sự kìm kẹp của ba của mình nữa.
Khi Bùi Tây đến trường quay đón tôi đi gặp Liễu Ý, hắn hỏi về dự định tương lai của tôi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời lấp lửng:
"Để xem đã."
Bùi Tây chững tay đang cầm gậy, tự mình nói tiếp:
"Anh trai em là kiểu người, em chưa từng nghĩ anh ấy sẽ thật lòng yêu ai."
"Anh ấy không giống em, từ nhỏ mẹ em đã mong đợi anh ấy có thể tiếp quản nhà họ Bùi.
"Cha em có rất nhiều con riêng, cứ cách một thời gian lại xuất hiện một hai người. Mẹ em càng ép anh ấy, anh ấy càng căm ghét ba em. Thật ra thì em cũng hiểu, nếu ba em không có quá nhiều người thừa kế, anh trai em cũng không phải chịu nhiều áp lực khổ sở đến vậy."
"Từ nhỏ đến lớn em chưa từng thấy anh trai mình vui vẻ, cho đến khi anh ấy kết hôn với chị. Chỉ một năm đó, chị không biết đâu, sự thay đổi của anh ấy như bị trúng bùa. Chỉ trong năm đó, tôi cảm thấy anh ấy hơi giống một con người. Chỉ là sau khi nhà chị gặp chuyện, tôi thấy anh ấy ngay lập tức ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của gia đình, bắt đầu tiếp xúc với tiểu thư của các gia tộc khác..."
Bùi Tây vừa nói vừa cười.
"Tôi chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, trong mắt anh ấy lợi ích quyết định lập trường, lập trường không bàn đến tình cảm."
Trong xe rơi vào một khoảng im lặng.
Cho đến khi xe đến tiệm váy cưới mà Liễu Ý đã hẹn, chúng tôi không nói gì thêm nữa.
Trong khoảng thời gian trống giữa các cảnh quay phim mới, tôi thường ở lại nhà cũ của nhà họ Bùi để chăm sóc Bùi Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-nhat-thien-tinh/chuong-13.html.]
Vào buổi chiều, tôi ngồi với anh ấy trong phòng làm việc.
Tôi đọc sách, còn Bùi Du yên lặng thưởng thức trà chiều bên cạnh.
Khi đọc sách đến mệt, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Em là quân cờ của anh sao? Khi không cần nữa thì anh vứt bỏ dễ dàng?"
Tôi chống tay lên đầu, dùng ngón tay chọc vào má Bùi Du.
"Trong đầu anh có phải là không có từ 'hoạn nạn có nhau' không?"
Bùi Du cầm một miếng tiramisu, ánh mắt nhìn tôi chân thành.
Tôi vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục chọc vào mặt anh ấy.
Tay Bùi Du đang cầm muỗng bỗng dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
Tôi nhớ lại năm đó trong biệt thự trên núi, khi anh ấy nhìn tôi nghịch nước, cũng với ánh mắt như vậy.
Trong lúc mải nghĩ ngợi, ngón tay tôi bỗng có cảm giác ướt át.
Bùi Du nhân lúc tôi không chú ý, nắm lấy tay tôi, khẽ l.i.ế.m một cái.
Tôi giật mình, vội rụt tay lại.
Ánh mắt nóng rực của Bùi Du đổ dồn lên mặt tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, liền nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.
Cẩm Hân
Liễu Ý và Bùi Tây không có ở đó, nhà họ Bùi trở nên quá yên tĩnh.
Dù Bùi Du đã trở thành một tên ngốc, ngoại hình vẫn toát lên vẻ cao quý và tự chủ.
Sau khi công việc của đoàn làm phim kết thúc, tôi đều trở về để ở bên cạnh anh ấy.
Đôi khi về muộn, Bùi Du sẽ mở to đôi mắt ướt át, giận dỗi trách móc tôi.
"Chị không cần em nữa phải không?"
Mỗi lần bị hỏi như vậy, trái tim tôi đều rung lên dữ dội.
Tôi chỉ cười nhẹ, nói những lời dỗ dành trẻ con mà tôi rất thành thạo.
"Sao có thể chứ? Sao chị có thể không cần em được?"
Tôi nhẹ nhàng ôm anh ấy, nhưng không nhìn thấy gương mặt Bùi Du trong gương dần trở nên lạnh lùng.