Kim Nhật Thiên Tình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-19 22:33:56
Lượt xem: 474
Giọng của Liễu Ý vọng lại từ một nơi rất rộng.
"Cô đang ở đâu vậy?"
Cô ấy ngập ngừng một hồi, mới nói cho tôi biết.
Liễu Ý đã đến nhà cũ của gia đình Bùi, nơi mà chúng tôi từng ở trước đây.
Cô ấy vẫn đi tìm Bùi Tây.
Liễu Ý lang thang trong căn nhà lớn vì cô rất quen thuộc với nơi này.
Cô vừa giữ điện thoại, vừa nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây.
Bất ngờ, cô ấy hét lên:
"Trời ơi, tớ biết vì sao sự nghiệp của tụi mình gặp trắc trở rồi, thì ra là hai tên sát thần nhà họ Bùi đang giở trò!"
Liễu Ý bước vào phòng làm việc của Bùi Tây và thấy trên bàn đầy tài liệu.
Cô lập tức hiểu ra lý do tại sao mọi chuyện hợp tác gần đây đều thất bại.
"Hả, sao lại có căn phòng bí mật này?"
Giọng nói đầy bối rối của Liễu Ý vang lên qua điện thoại.
Tôi bỗng thấy lo lắng.
"Liễu Ý, tốt nhất cậu đừng gặp anh ta vội, Bùi Tây anh ta..."
Lời tôi chưa kịp nói hết thì bị tiếng hét của Liễu Ý ngắt quãng:
"Trời ơi... căn phòng bí mật này thật biến thái, mới có một năm mà sao Bùi Tây lại có sở thích này? Roi da, xích sắt... ủa, sao căn phòng bí mật này còn thông sang phòng làm việc của Bùi Du?"
Tim tôi như ngừng đập.
Điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó là tiếng gió thổi ào ào.
Giọng của Liễu Ý trở nên lo lắng.
Cô vừa bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Bùi Du, vừa thở gấp nói:
"Điên rồi, điên hết rồi, hai ông chồng cũ của tụi mình đều điên hết rồi."
"Hôm nay cậu đừng đến dự tiệc nữa, cậu phải tránh xa Bùi Du ra, anh ta..."
Lời của Liễu Ý còn chưa dứt thì điện thoại phát ra một tiếng ồn chói tai.
Hình như điện thoại đã rơi xuống đất.
Một lát sau, giọng của Liễu Ý vọng lại từ rất xa:
"Bùi Tây, chân của anh..."
Tim tôi thắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-nhat-thien-tinh/chuong-4.html.]
"Liễu Ý!"
"Bùi Tây, anh... anh thả tôi ra!"
Giọng của Liễu Ý pha chút nghẹn ngào.
"Thả cô ra? Mơ đi."
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng động mạnh, rồi điện thoại bị ngắt.
Tôi vội vàng bảo tài xế quay đầu lại, nhưng xe bỗng nhiên dừng lại.
Cửa xe ngay lập tức bị người bên ngoài mở ra.
Thấy người đến là Tịch Xuyên, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Xuyên nhìn tôi đầy bối rối:
"Tiểu Dao, sao sắc mặt em tệ thế? Tiệc sắp bắt đầu rồi."
Trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch, không thể bình tĩnh lại.
Tôi nắm lấy tay Tịch Xuyên, vội vàng hỏi:
"Anh lái xe đến đây à? Em có chuyện gấp, anh đưa em đi trước có được không?"
Tịch Xuyên mặt hơi nặng nề, nhưng không hỏi gì thêm, gật đầu đồng ý với tôi.
Khi tôi xuống xe, vì quá vội mà bị trẹo chân.
Tịch Xuyên nhanh nhẹn đỡ lấy tôi.
Chưa kịp để ý đến vết thương ở chân.
Tôi lại cảm nhận được một ánh mắt đầy uy lực, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi lên xe của Tịch Xuyên.
Tịch Xuyên nói anh phải đi chào ban tổ chức trước, bảo tôi đợi trong xe năm phút.
Khi tôi đang nhắn tin cho Liễu Ý trong xe, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
"A Xuyên, em đã gửi địa chỉ cho anh rồi, lát nữa chúng ta đi đường cao tốc cho nhanh..."
Tôi vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ra cửa xe, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Du, tôi sững người.
Đôi mắt đỏ ngầu của Bùi Du, tràn đầy u ám, lóe lên một tia lạnh lẽo khi nhìn thấy tôi.
Anh ta nở một nụ cười nhợt nhạt, bệnh hoạn.
Cẩm Hân
Bùi Du vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Giọng anh ta run rẩy vì không thể kiềm chế sự phấn khích:
"Cuối cùng cũng bắt được em rồi, cục cưng của anh, anh đến đón em về nhà đây."