KINH CHI - Chương 7 - 8 - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-17 23:16:08
Lượt xem: 1,577
7
Khi dùng bữa tối, hiếm khi bàn ăn đông đủ.
Giang Miểu đã biết chuyện này không đơn giản chỉ là hủy hôn.
Mà vị hôn phu của ta từ Giang Triệt, đã đổi thành A Chu.
Nàng mở miệng, muốn châm chọc, nhưng vì có cô mẫu ở đó, nên đành nhịn.
Cuối cùng chỉ cười nhạt, nói: "Chúc mừng biểu tỷ, đạt được ý nguyện."
Cô mẫu liền lườm nàng một cái.
Rồi quay sang nhìn ta, mắt ẩn hiện nỗi buồn: "Chi Chi là đứa trẻ ngoan, chỉ là A Triệt và con không có duyên phận."
Theo đề nghị của Giang Triệt.
Cô mẫu đã nhận A Chu làm nghĩa tử.
Từ nay, hắn đổi tên thành Giang Chu.
Và hôn sự sẽ được định vào một tháng sau.
Cuối cùng, ta cũng hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, trong lòng như trút được gánh nặng, cả người thoải mái.
Ngược lại còn an ủi cô mẫu: "Trên đời vạn vật, đều có duyên pháp. Cảm ơn cô mẫu và các biểu huynh, biểu muội đã chăm sóc Chi Chi ba năm qua."
Ta cười rạng rỡ, "Sau này, mọi người phải đến Giang Nam tìm chúng ta chơi nhé."
Chúng ta ám chỉ ai, không cần nói cũng hiểu.
Lời vừa dứt.
Giang Triệt đặt chén trà xuống, âm thanh va chạm vang lên.
Trong khung cảnh hòa hợp này.
Thực là đột ngột.
Tiếng hắn ta nghe có chút lạnh lùng: "Từ ngày mai, ta phải vào Hàn Lâm Viện nhận chức. Nay mọi người đều ở đây, hãy cùng làm chứng."
Ta chợt hiểu ra, liền trả lại canh thiếp và tín vật cho hắn.
Nhưng hắn chỉ nhận canh thiếp: "Ngọc bội ta đã chuyển cho A Chu, không cần trả lại."
"Không cần đâu, biểu huynh."
Ta mỉm cười, "Vật cũ không phù hợp để làm tín vật nữa."
Ta đã chọn một người phu quân khác.
Tín vật cũng phải đổi cái tốt hơn.
Giang Triệt dường như hiểu ý này, sắc mặt chợt tối lại.
Nhưng cũng không nói thêm gì.
Hắn từ từ đưa canh thiếp gần ngọn đèn.
Ngọn lửa nhá nhem, nuốt chửng quá khứ giữa chúng ta.
8
Ngoài canh thiếp.
Trên thư định hôn cũng có tên của ta và Giang Triệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kinh-chi/chuong-7-8-9.html.]
Giang Triệt liền đốt hết, đổi một tờ mới.
Hắn đã ghi tên Giang Chu.
Chỉ còn chỗ trống cho tên ta.
Hắn nhìn ta, giọng trầm xuống: "Mẫu thân ta là cô mẫu của nàng, có thể thay nàng viết."
Trong mắt hắn , có lẽ ta còn không biết viết chữ.
Chứ đừng nói đến việc viết một nét chữ đẹp.
Nếu thư định hôn có nét chữ xấu, sẽ bị người ta cười chê.
Quả nhiên, mọi người trong Giang phủ đều nhìn chằm chằm vào ta.
Ngoài cô mẫu, ai nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui.
"Cảm ơn ý tốt của biểu huynh, không cần đâu."
Ta đứng dậy.
Nhận lấy bút lông từ tay hắn .
Mực đậm nét, dưới ánh đèn, chữ viết như rồng bay phượng múa.
Không phải nét chữ hoa lệ.
So với chữ của Giang Triệt, càng khắc sâu hơn.
Quan trọng hơn.
Với hắn , nét chữ này không thể nào quen thuộc hơn.
9
Những bài thơ treo ở Thủy Vân Lâu nổi tiếng khắp kinh thành.
Nhưng điều đặc biệt hơn.
Là bút pháp.
Mọi người tranh nhau sao chép, ngay cả Giang Triệt cũng say mê.
Những bài thơ ký tên Thọ Ông, người kinh thành đều nghĩ, Thọ Ông là một ông lão.
Giang Triệt cúi nhìn nét chữ của ta giống hệt Thọ Ông.
Sững sờ tại chỗ.
"Đại ca, có phải bị chữ của biểu tỷ làm mê mẩn không?"
Giang Miểu nhấn mạnh chữ "mê".
Một biểu tiểu thư chỉ có vẻ ngoài.
Có thể viết chữ đẹp thế sao?
Nàng không nhịn được, bước đến nhìn kỹ, cười nói: "Để ta xem chữ của biểu tỷ."
Nhưng ngay lập tức sững sờ.
"Ngươi, ngươi viết sao?"
Sự ngạc nhiên của nàng ta và giọng nói của Giang Triệt cùng vang lên.
Giang Triệt cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng không giấu được sự ngạc nhiên và kinh ngạc trong mắt: "Thọ Ông?"