Kinh Thành Phong Tuyết - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-03 23:34:14
Lượt xem: 1,233
17
Khi ta về đến nhà, trời đã sẩm tối.
Bóng đêm dần buông, phủ đệ tĩnh lặng lạ thường.
Gia đình ta không có thói quen mời đoàn hát, vậy mà bây giờ lại vang lên tiếng hát từ phía xa.
Ta nhẹ nhàng bước về hướng phát ra âm thanh, nhưng bị một người chặn lại.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng lúc này gương mặt nàng ta đầy giận dữ, nhìn ta chằm chằm.
"Hứa Vị Hy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ta bình tĩnh nhìn nàng.
Muội muội cùng cha khác mẹ cắn môi, tức giận nói: "Ngươi kiện Tiết Văn, còn liên lụy đến cả danh tiếng của ta nữa!"
"Giờ đây, những phu nhân từng yêu thích ta đều thay đổi thái độ, ngươi nói xem, ngươi…"
"Vị." Ta gọi tên nàng.
Muội muội sửng sốt, đôi lông mày thanh tú lộ ra một chút uy nghiêm và khó chịu.
Đây chính là nét mặt mà ta từng thấy ở kiếp trước, khi nàng đã leo lên vị trí quyền cao chức trọng.
Ta nhìn nàng từ trên cao, lạnh lùng nói: "Cùng là hồ ly ngàn năm, sao còn giả vờ làm người phàm trong *Liêu Trai*?"
Từ khi ta trọng sinh, những đêm đói khát không thể ngủ yên, ta thường ngẫm lại.
Mỗi lần đối đầu với kế mẫu và muội muội, ta đều suy xét kỹ càng.
Và rồi ta phát hiện ra rằng, kiếp trước muội muội luôn nhằm vào ta, nhưng kiếp này, nàng lại né tránh không dám ra tay.
Thay vào đó, kế mẫu vốn thâm sâu khó lường lại liên tục bị d.a.o động, bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của ta và những lời xúi giục của muội muội.
Kiếp này, muội muội đã trở nên cẩn trọng và khôn ngoan hơn nhiều.
Nàng ẩn mình sau màn, không ra tay trực diện.
Đợi đến khi ta và kế mẫu đấu đến lưỡng bại câu thương, nàng sẽ xuất hiện thu lợi.
Đáng tiếc là ta không đi theo những gì nàng tính toán.
Những ngày này, các văn nhân cổ hủ đã không ít lần chỉ trích ta, và danh tiếng của các nữ quyến trong phủ cũng bị ảnh hưởng.
Trước đây, muội muội thường dựa vào danh tiếng của ta để kiếm lợi.
Lần này bị liên lụy, nàng cũng mất đi một phần danh dự.
Giờ đây, nàng nhảy ra chỉ là vì không chờ nổi, muốn bàn chuyện với ta để kiếm chút lợi.
Muội muội cẩn trọng hỏi: "Ngươi phát hiện ra ta trọng sinh từ khi nào?"
Ta đáp: "Ngay từ lần gặp đầu tiên."
Kiếp trước vì ta không biết nhìn người nên kiếp này ta rất cẩn thận.
Ta đã sai Xuân Đào tìm sách dạy cách nhìn tướng để hiểu rõ hơn về tâm tư con người qua sắc mặt. Sau khi có được cuốn sách ấy, ta đọc không ngừng nghỉ và cuối cùng cũng nắm bắt được một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kinh-thanh-phong-tuyet/chuong-17.html.]
Ngay từ lần đầu gặp lại muội muội sau khi trọng sinh, ta đã nhìn ra sơ hở của nàng.
Kiếp trước, nàng đã sống trên đỉnh cao quyền lực nhiều năm, sự kiêu ngạo và khôn ngoan hiện rõ trong ánh mắt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Muội muội cười lạnh: "Sống lại một lần, ngươi quả thật đã tiến bộ, biến những lá bài rách nát thành một ván thắng."
"Nhưng nếu ngươi giao thân phận này cho ta…" Nàng ngẩng cao đầu: “Ta sẽ làm tốt hơn rất nhiều."
"Nếu không phải vì thân phận, đời trước ta tuyệt đối không dừng lại ở vị trí Thái tử trắc phi."
Ta mím môi, cười chế giễu.
"Ngươi quả là tự tin."
Muội muội tự cho rằng vị trí trắc phi là do nàng giành được, nhưng thực ra nàng vẫn phải dựa vào thân phận của người khác.
Nghĩ đến bức thư tỉ mỉ trong túi Khóa Lân , ta càng thấy khinh bỉ.
"Ngươi nghĩ rằng, việc ngươi trọng sinh sẽ xóa bỏ ta, thay thế ta để bước lên đỉnh cao."
"Nhưng không ngờ rằng, ta không hề cô độc, và ta đã đánh ngươi một cú bất ngờ."
Người đột nhập vào viện của ta lẽ ra phải là nhi tử của Thị lang Bộ Binh.
Nhưng muội muội đã cố tình thuyết phục để thay thế hắn bằng Tiết Văn.
Chỉ bởi vì Tiết Văn có một thói quen đáng ghê tởm trong chuyện chăn gối.
Hắn thích làm những chuyện kích thích quá đà, đến mức nhiều lần g.i.ế.c người trong lúc hoan lạc.
Muội muội muốn mượn tay hắn để g.i.ế.c ta.
Nhưng...
Ta nhếch môi cười mỉa mai: "Ngươi tưởng chỉ có hai chúng ta trọng sinh sao?"
Sắc mặt muội muội lập tức thay đổi: "Ngươi nói gì vậy?"
Ta đáp: "Hà Thanh cũng trọng sinh rồi."
Đúng vậy, dù cô nương nhỏ bé ấy có che giấu cẩn thận đến đâu, ta vẫn nhìn thấy một chút sát ý thoáng qua trong ánh mắt của nàng ta.
Đó chính là sát ý thuộc về "độc phi" kiếp trước.
Hà Thanh có một tuổi thơ không tốt, nàng từng chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Kiếp trước, nàng và muội muội đã đấu đá nhau một cách dữ dội.
Kiếp này, dù tạm thời ẩn mình, cuối cùng Hà Thanh cũng sẽ bước vào cuộc chiến không đội trời chung với kế muội.
Nghe tin Hà Thanh cũng trọng sinh, sắc mặt muội muội tái mét.
Dù sao, nàng chưa bao giờ coi ta là đối thủ xứng tầm.
Kiếp trước, ta sống như một con chuột trong cống rãnh, là một kẻ thất bại hoàn toàn, còn Hà Thanh, được Tam Hoàng tử sủng ái, mới là đối thủ thực sự đáng gờm.
Muội muội nghiến răng, giận dữ thốt lên: "Con tiện nhân đó cũng trọng sinh sao!"
Nói xong, nàng không màng đến việc đe dọa ta nữa, vội vàng quay người rời đi.
Ta đứng yên tại chỗ, mặc cho cơn gió lớn đến bất chợt thổi bay vạt áo, không nhắc nàng về con trùng tà đang bò trên tay áo của nàng.