Kỹ nữ hoàn lương - 13 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:19:36
Lượt xem: 540
Quý Lệ Hân đáp lại ta, nước mắt rơi trên tay ta quả thực nóng đến lợi hại.
Ta lại nhìn Phù Dung: “Tỷ đối xử với muội tốt như vậy mà muội lại muốn g..iết tỷ…”
Ta không thể thở được, vì vậy cuối cùng ta hạ tay xuống và không biết gì nữa.
Chu Mạt Nhan bị tống vào ngục, Vương hậu tự nhiên sẽ không ngồi yên. Dù sao, nếu Quý Lệ Hân không thể cưới nàng ta thì Nhị điện hạ, hài tử của Vương hậu sẽ cưới.
Chu Mạt Nhan trong ngục chán nản và đột nhiên nhìn thấy một tia sáng. Nàng ta lấy tóm lấy cành ô liu từ tay hoàng hậu, một nữ nhân có vóc dáng tương tự bước vào phòng giam thay nàng ta. Chu Mạt Nhan thay y phục và chuẩn bị rời đi, xung quanh đột nhiên bốc cháy.
Nhìn thấy nữ nhân dẫn đầu có khuôn mặt giống hệt ta, Chu Mạt Nhan mở to mắt không thể tin được: "Ngươi không phải đã c..hết sao?"
Phù Dung cười trước nàng ta một bước: “Ngươi đem tỷ muội ta làm ra trò gì? Ngu n..gốc. Đã bị triều đình kết tội còn muốn trộm lương đổi trụ, giúp một trọng phạm vượt ngục."
Lúc này, Quý Lệ Hân đã thu thập được tất cả các bằng chứng chống lại Vương hậu. Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như ăn quỵt của đệ đệ nàng ta là cũng được ghi vào sổ, có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, hiện tại ngôi vị Thái tử của Quý Lệ Hân đã coi như ổn định.
Về phần ta, kỹ nữ của Lãm Nguyệt lâu đã c..hết trước bình minh. Ta chưa kịp nhìn hoa đào trong phủ Thế tử, tiện cho sự hiện diện của quý nữ phủ Trương đại nhân.
------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN
"Thế tử thành thân, là quý nữ của Trương tiên sinh, Trương Miểu."
"Chờ một chút, là Trương Miểu hay Là Trương Niêu, ngươi có thể nói rõ ràng không."
"Mặc kệ hắn, rượu cưới không uống cũng không sao!"
"Chỉ tiếc cho cô nương cùng thế tử trở về, nếu như cuộc sống tốt hơn, có lẽ cũng có thể làm thê thiếp."
Những người bình thường uống rượu cảm thấy tiếc cho câu chuyện này, và sau đó khen ngợi Quý Lệ Hân là một người tốt.
Trong ngày cưới, bàn tiệc được bày ra khắp phố để chung vui với mọi người.
Ta nghe nói rằng những người may mắn có thể nhận được một phong bì đỏ từ Thái tử phi và nhìn thấy dung mạo của nàng ấy!
Lý Tứ, người đang uống rượu, ban đầu không tin điều đó, theo ý của hắn, tất cả nam nhân đều hay thay đổi. Thế tử này ngoài miệng nói không phải vị cô nương thì kia không cưới, hiện giờ nàng ta còn chưa qua thất thất (49 ngày), không phải cũng vui vẻ thành thân sao!
Hắn nhấp một ngụm rượu, phía trước bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Thì ra là vị Thế tử phi kia lần lượt tới mời rượu.
Thế tử đứng dậy đuổi theo nàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tân nương tử như thế nào cũng không nỡ buông ra. Một đôi mắt hận không thể dính vào người nàng ấy.
Sợ Thế tử phi uống quá nhiều rượu, Thế tử không chút thanh sắc tiếp nhận chén người khác đưa tới. Trước khi Thế tử phi phản ứng lại uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn người nọ nhếch khóe miệng. Ngược lại có chút kìm lòng không được cúi đầu, nụ hôn liền rơi vào bên tai Thế tử phi.
Lý Tứ nói rằng thật không đứng đắn.
Bất quá hắn thật đúng là có chút hâm mộ, vì sao lại cảm thấy người ta nói người trẻ tuổi này sao có thể không đủ tốt đây?
Hắn chợt nhận ra rằng Trương Miểu này trông rất quen.
Cô nương mà Quý Lệ Hân mang về chăm sóc ngày đó không phải cũng có một nốt ruồi nhỏ sao?
Hóa ra là trộm ngày đổi nhật.
Từ đằng xa, Lý Tư nâng ly nói rằng hắn không có gì để ước. Vậy thì chúc cho đôi tình nhân này sẽ cùng nhau già đi và mãi mãi bên nhau nhé!
(--END--)
MỐI QUAN HỆ KINH TỞM [FULL)
Tác giả: chưa rõ
Đề cử và beta: Trang Nguyễn
Raw: Meo Meo
Nguồn: zhihu
-----
Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc khi sắp cùng người bạn trai gắn bó 4 năm chuẩn bị kết hôn thì mối tình đầu của hắn dắt một bé gái đến trước cửa nhà tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-nu-hoan-luong/13-end.html.]
Lúc đó tôi mới biết bản chất con người hắn thật kinh khủng.
1.
“……Cô có chuyện gì không?”
Tôi nhướng mày nhìn phụ nữ và đứa bé đang đứng ở cửa, sau đó quay đầu cười với Chu Nguyên Khải: “Chuyện này là sao?”
Người phụ nữ kia khoảng ngoài hai mươi tuổi, có chút thận trọng, không ngừng vò vò vạt áo.
Cô bé kia tầm bốn, năm tuổi, rụt rè trốn sau lưng mẹ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Quần áo trên người họ không tươm tất lắm, bề ngoài của họ không hề phù hợp với khu chung cư cao cấp này.
Tôi là con gái của một doanh nhân giàu có, bạn trai tôi là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, nhìn thế nào thì tôi cũng không có chút liên quan đến họ.
“Cô ấy, họ...” Chu Nguyên Khải rất hốt hoảng, nhìn người phụ nữ và tôi, nói năng không mạch lạc. “Không, anh không biết... Không, đây là họ hàng xa của anh ở quê, anh không biết rõ về cô ấy... Thật đấy!”
Lời nói có vẻ chân thành, nhưng người phụ nữ lại thận trọng nói: “Lực Học, em dẫn con tới tìm anh, con gái rất nhớ anh.”
“Lực Học” là tên thật của Chu Nguyên Khải.
Chu Nguyên Khải nghĩ rằng cái tên này quá quê mùa nên hắn đã đổi tên từ khi lên đại học, không ai biết tên thật của hắn ngoại trừ những người ở quê.
Chu Nguyên Khải đột nhiên sững sờ, vẻ mặt méo xẹo trong giây lát.
Nhóc con kia lẩm bẩm gọi: “Ba...”
“Chát!”
Đi kèm tiếng tát to giòn là tiếng khóc lớn trong sợ hãi của đứa nhỏ.
Người phụ nữ kia lập tức quỳ xuống an ủi con gái, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Chu Nguyên Khải: “Anh, anh làm gì vậy!”
Cô ấy trông rất tức giận, nhưng giọng vẫn rất nhẹ nhàng, thể hiện một kiểu quyến rũ.
“Đánh con nít làm gì?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi lại nắm lấy cánh tay đang giơ lên của Chu Nguyên Khải, khẽ liếc nhìn hắn, nén đau, cười nói: “Vào nhà trước đi? Ở bên ngoài nói chuyện không tốt đâu.”
Nói rồi tôi còn cúi xuống sờ đầu bé gái.
Nhưng người phụ nữ kia lập tức ôm con bé vào lòng, nó lảo đảo vài bước, ngước mắt nhìn tôi chằm chằm với sự căm hận, như thể tôi mới là người đánh nó.
「……」
Tôi thất thần đứng dậy, lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào trước.
Phía sau vang lên tiếng gầm gừ nhưng cố gắng kìm nén của Chu Nguyên Khải: “... Cô đang làm gì vậy! Sao đột nhiên lại tới đây?...”
“Sao anh không vào?” Tôi quay đầu lại nói.
“Em vào trước thay quần áo đi.” Chu Nguyên Khải vội vàng đi vào cửa, theo sau là hai cái đuôi nhỏ cảnh giác.
Hai mẹ con họ nhìn có chút mất mát, người phụ nữ kia mặt nở nụ cười bợ đỡ nhưng lại làm cho tôi vô cùng khó chịu.
Tôi vừa cởi áo, vừa thay giày, vừa giơ tay ra hiệu cho họ ngồi xuống.
“Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
“Đã chín giờ, sắp khuya rồi, cô ở gần đây sao? Hay là đặt khách sạn đi, lát nữa có muốn tôi đưa về không?”
Người phụ nữ kia nhìn Chu Nguyên Khải rồi thẫn thờ ngồi xuống góc ghế sô pha, lo lắng vuốt vuốt quần bằng cả hai tay.
“Mẹ con em không đặt khách sạn... em định ngủ ở đây.”
-----
Truyện đã full tại Monkeyd