Ký Túc Xá Bắt Hồn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:49:02
Lượt xem: 859
Trường học quản lý lơ là, bạn cùng phòng tầng dưới đã thẳng thừng đưa bạn gái về ký túc xá.
Giữa đêm khuya.
Giường của bọn họ cứ kêu cót két không ngừng, khiến tôi cũng bồn chồn không thôi.
Đột nhiên, bạn học phòng đối diện nhắn tin qua: “Bảo mấy đứa con gái phòng cậu yên tĩnh chút, vừa khóc vừa cười, ồn ào c.h.ế.t đi được!”
Mấy đứa con gái?
Tôi thò đầu ra nhìn xuống tầng dưới.
Bạn cùng phòng của tôi chỉ đưa về một cô gái thôi mà?
1.
Tầng dưới kéo rèm lại.
Chiếc giường lắc lư nhịp nhàng.
Tin nhắn trong điện thoại lại xuất hiện.
“Đủ rồi đấy!”
“Đã mấy ngày rồi?!”
“Đêm nào cũng có bốn, năm đứa con gái, vừa khóc vừa cười, không ngừng nghỉ là như nào?!”
Tôi bực mình đáp lại: “Làm gì có bốn, năm đứa, chỉ có một, là bạn gái của Vương Trạch ở tầng dưới, cô ấy cũng không có vừa khóc vừa cười mà?”
Phòng đối diện phản bác ngay:
“Còn cứng mồm đúng không?”
“Cậu nghe đi, con mẹ nó đây là cái quái gì?”
Anh ấy gửi kèm một đoạn ghi âm.
Trong đoạn âm thanh, có tiếng cười của nhiều cô gái, lẫn tiếng khóc kỳ lạ, còn có tiếng giày đi lộp cộp trên sàn, ít nhất là bốn, năm người, chưa kể có người còn gõ cửa đòi vào.
Tôi hết sức ngạc nhiên.
m thanh này đúng là phát ra từ phòng chúng tôi, nhưng sao tôi không nghe thấy gì? Từ khi nào phòng chúng tôi lại có nhiều cô gái thế?
Hay ai đó đã lén đưa về khi tôi không có mặt?
Tôi hỏi:
“Cậu ghi âm lúc nào vậy?”
Bạn học: “Thì hai ngày trước chứ mấy, cứ đến tầm hai giờ sáng, phòng cậu bắt đầu ồn ào, tôi nhắc nhiều lần rồi mà cậu vẫn giả vờ mất trí à?”
Nhắc nhiều lần? Tôi vội nói: “Tôi không có một chút ấn tượng luôn đó.”
Bạn học: “Vô lý, tối qua tầm hai giờ tôi sang tìm, cậu mở cửa, cậu bảo sẽ chú ý hơn, cậu quên rồi sao?”
Tôi càng bối rối hơn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tối qua tôi thức xuyên đêm ở quán net mà.
Tôi hỏi: “Có phải cậu nhầm với ai không? Tối qua bốn đứa chúng tôi đều ở quán net, là ai mở cửa cho cậu vậy?”
Bạn học phòng đối diện gửi biểu tượng vô cảm:
“Thôi, mấy cô gái phòng cậu lại bắt đầu cười rồi, um sùm quá đi, ồn ào thật đấy, ồn c.h.ế.t tôi luôn cho rồi đi!”
Lại bắt đầu?
Tôi ngồi dậy nhìn quanh.
Phòng đã tắt đèn, yên tĩnh, đâu có tiếng cười.
Tôi định hỏi bạn học phòng đối diện nghe thấy gì.
Tầng dưới đột nhiên thò đầu lên: “Anh Dư, anh có nghe thấy tiếng gì ngoài hành lang không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-tuc-xa-bat-hon/chuong-1.html.]
Người hỏi là Vương Trạch, chính anh ta đã đưa bạn gái về phòng mấy hôm trước.
Tôi thấy khó hiểu, hỏi lại: “Thế cậu nghe được tiếng gì?”
Vương Trạch kích động: “Có tiếng bước chân! Liên tục mấy ngày rồi!”
Tôi nói có người đi vệ sinh thôi, hành lang có người không phải chuyện lạ.
Lúc đó, một bạn khác cũng ngồi dậy, căng thẳng nói: “Không phải, không phải đi vệ sinh.”
“Lại đến rồi.”
Trưởng phòng cũng ngồi dậy, ba người đều mặt mày tái mét nhìn tôi, họ đều không ngủ, đều nghe thấy tiếng ngoài hành lang. Bạn gái Vương Trạch, Tiểu Tư, cũng kéo rèm ra, nhìn tôi chăm chú.
“Các cậu làm sao thế? Chỉ là có người...”
Chưa kịp nói hết câu, dưới lầu vang lên tiếng bước chân.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiếng giày nữ đế cứng dội từ xa đến gần, như đang lên cầu thang từ tầng một, lên tầng hai... Tôi nín thở, nhìn đồng hồ.
Đúng hai giờ sáng.
“Mỗi ngày đều giờ này.”
“Hành lang có tiếng bước chân.”
“Như đang tìm gì đó, ở trước cửa mỗi phòng đều sẽ dừng lại một lúc.”
Vương Trạch thì thầm.
Tôi nhắn ngay cho bạn học phòng đối diện: “Cậu có nghe thấy tiếng bước chân không?”
Đối diện: “Đều đã về phòng hết rồi.”
Anh ấy vừa nói, tiếng bước chân vừa tới tầng ba.
Đó là tầng ký túc xá của chúng tôi.
Tôi nín thở lắng nghe.
Đột nhiên, tiếng bước chân biến mất.
Tôi quay lại: “Tôi đã bảo là người đi vệ sinh...”
Chưa dứt lời, tôi liền nhận ra mặt họ tái mét.
"Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp...”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, như ai đó đang chạy ngoài hành lang, điều đáng sợ nhất là!
Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng chúng tôi.
2.
Tiểu Tư và Vương Trạch ngủ ngay cửa ra vào, mặt họ tái mét.
Tôi có thể thấy rõ trong ánh sáng le lói ngoài hành lang, một bóng người kéo dài hiện lên qua khe cửa.
Có người… Đứng ngay trước cửa.
Ngay lúc đó, đèn hành lang cảm ứng cũng đột ngột tắt.
Cả phòng chìm vào bóng tối.
Cảm giác áp lực và không biết điều gì đang chờ đợi làm tôi rùng mình, nghĩ đến việc bên ngoài có người đứng đó làm tôi nổi da gà.
“Chết tiệt!”
Trưởng phòng, người nóng tính nhất, đập mạnh vào giường: “Ai đùa giỡn với ông đây? Tao phải lột da nó mới được!”