Ký Túc Xá Bắt Hồn - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:54:29
Lượt xem: 483
20.
Chạy được hơn nửa tiếng, anh ấy dừng lại trước một cái giếng cạn, hỏi: “Cậu nhớ ra chưa? Cậu có nhớ lại không?”
“Dư Khâm, chỉ có cậu mới cứu được chúng ta, nhanh nhớ lại đi! Nhanh lên!”
Trưởng phòng thúc giục tôi, ánh mắt anh ấy dán chặt vào phía sau lưng tôi.
“Nhanh lên! Mau nhớ lại!” Anh ấy càng lúc càng sốt ruột, quay người lại, bắt đầu đào bới bên cạnh giếng cạn.
“Tìm gì vậy? Trong này có gì?” Tôi hỏi anh.
Trưởng phòng nói: “Là Vương Trạch bảo tôi, anh ấy đã tìm thấy một thứ ở đây. Anh ấy nói, chỉ cần cậu nhìn thấy nó, cậu sẽ nhớ lại mọi chuyện.”
Tôi không do dự, lập tức nằm xuống đất, bắt đầu bới tung lên. Đất ở đây rất mềm, rõ ràng là đã có người đào lên rồi lại lấp lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chỉ cần đào lớp đất mỏng bên trên, một cái quan tài hiện ra, quan tài đã rỉ sét gần hết, bên cạnh quan tài tôi sờ thấy hai cái đinh. Dù đã rỉ sét, nhưng vẫn có thể thấy trên đó khắc những phù chú phức tạp.
Tôi chưa từng thấy ai khắc phù chú trên đinh bao giờ.
“Phu quân… Nên bái đường rồi.”
Trong đêm đen, một giọng nói từ trong giếng cạn vọng ra. Tôi theo phản xạ nhìn trưởng phòng.
Trưởng phòng cũng nghe thấy giọng nói đó, nhưng anh ấy không có thời gian để sợ, tay anh ấy đã đào đến chảy máu, kẽ móng tay đầy cát sỏi. Nhưng anh vẫn tiếp tục bới: “Ngay đây thôi, ngay đây!”
“Tôi tìm thấy rồi!”
Khi anh ấy cầm lên một vật giống như cái bình sứ từ dưới đất đứng lên, cô dâu cũng từ trong giếng cạn bò ra.
“Phu quân… Quay về bái đường đi!”
Giọng cô dâu như vang lên ngay bên tai tôi.
Tôi nhìn cô ta từng chút một bò về phía tôi, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm tôi, miệng phát ra tiếng cười nhỏ kỳ dị.
“Cạch cạch cạch cạch!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-tuc-xa-bat-hon/chuong-9.html.]
Tiếng cười kinh hoàng ấy, kết hợp với bộ áo cưới màu đỏ thẫm kỳ lạ và khuôn mặt trắng bệch, khiến tôi quên cả chạy trốn.
Miệng cô dâu há ra, mỗi bước bò về phía tôi, nước vàng từ miệng không ngừng chảy ra theo khóe miệng.
Cô ta đã đến gần tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, tay vươn về phía tôi.
21.
“Bùm!”
Trưởng phòng lao về phía tôi, hất tôi bay ra xa: “Chạy đi! Mang nó đi càng xa càng tốt!”
“Nhớ lại đi! Cậu nhất định phải nhớ ra cậu là ai!”
Trưởng phòng ném thứ mà anh ấy vừa đào được vào tay tôi. Sau đó, tôi thấy tay cô dâu bóp chặt cổ trưởng phòng, anh ấy nổi gân xanh, vật lộn với cô ta.
Rất nhanh, A Kiệt, Tráo Ca, Vương Trạch, Tiểu Tư cũng xuất hiện bên giếng cạn. Họ dùng hết sức lực, từ từ kéo cô dâu trở lại giếng cạn.
“Nhất định phải nhớ ra! Nhất định phải nhớ ra! Dư Khâm!”
Họ điên cuồng hét lên với tôi.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn thứ mà trưởng phòng ném cho tôi. Đó là một chiếc bình sứ cao khoảng hơn chục phân. Tôi xé lá bùa vàng dán trên đó, mở nắp, một mùi hôi tanh khó tả cùng mùi ẩm ướt xộc vào mũi. Tôi nén chịu mùi hôi, đổ hết mọi thứ bên trong ra ngoài. Đó là tro cốt lẫn với một số mảnh xương nhỏ. Tro cốt đã ngấm nước, dính dớp và tanh tưởi.
Bên trong có hai thẻ gỗ, tôi nhặt lên một cái, trên đó viết ba chữ “Tạ Tiểu Đồng”, mặt sau khắc ngày sinh tháng đẻ. Đây chắc chắn là thẻ tro cốt của cô dâu kia.
Chưa kịp xem kỹ, cô dâu vốn đã bị kéo xuống giếng lại bò ra lần nữa, miệng gọi phu quân, lê lết về phía tôi.
Tôi cố nén nỗi sợ trong lòng, nhìn vào thẻ tro cốt còn lại. Tôi đã đoán được kết quả.
Trên thẻ tro cốt đó, rõ ràng ghi hai chữ “Dư Khâm”.
Cuối cùng, tôi biết mình đã quên điều gì…
Tôi quên mất rằng mình đã chết.