Lá Rơi Lặng Thầm - Chương 10: Ngoại Truyện
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:20:25
Lượt xem: 4,678
13 (Góc nhìn của Bùi Triệt)
Sau khi ký thỏa thuận ly hôn, anh và Nam Kiều bước vào giai đoạn cân nhắc ly hôn.
Khi mới kết hôn, anh cảm thấy hai tháng dài như một năm.
Đám cưới của họ là kết quả của một buổi xem mắt giục kết hôn sinh con từ phụ huynh, luôn có rất nhiều điều vụn vặt phải lo lắng.
Anh bức bối trong người, chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc.
Tuy nhiên, ngày hôm nay của ba năm sau, Bùi Triệt lại cảm thấy thời gian trôi sao nhanh quá.
Cuộc hôn nhân vốn đầy mâu thuẫn về mọi mặt của anh, đã kết thúc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai tháng cuối cùng qua đi, Nam Kiều không có ý định tha thứ cho anh.
Trong ký ức của anh, người vợ dễ mềm lòng, tính cách dịu dàng lại rất dứt khoát khi ra đi.
Bùi Triệt thường cảm thấy, một tháng anh đi chệch quỹ đạo kia giống như một giấc mơ vậy.
Mối tình đầu thời trai trẻ của anh đã thay đổi đến mức không thể nhận ra sau nhiều năm.
Nhưng không chỉ có Lục Vân bị thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Còn có cả anh ấy.
Khi lần nữa gặp lại Nam Kiều thì đã là cuối thu.
Cây cối ven đường đều đã rụng hết lá.
Cô mặc quần áo dày hơn những người khác, dường như sợ lạnh hơn bình thường.
Bùi Triệt nghĩ đến đứa con chưa chào đời của họ và cảm thấy trong lòng khó chịu khó tả.
Nam Kiều quàng khăn quàng cổ, giọng điệu ân cần đi tới trước mặt Bùi Triệt.
"Trên đường tới đây bị kẹt xe một đoạn."
Bùi Triệt ngước mắt nhìn về hướng cô vừa đi tới, nhưng lại không phát hiện được gì.
Trái tim treo lơ lửng dường như có lại chút bình yên.
Nhưng nhiều hơn, vẫn là cay đắng.
"Tôi đang vội, chúng ta quyết định nhanh thôi."
Nam Kiều dẫn đầu đi về phía Cục Dân chính.
Trong một lúc thoáng quai, Bùi Triệt đột nhiên muốn ôm lấy Nam Kiều, ôm cô vào lòng, nói rằng anh rất hối hận.
Anh muốn nói rằng, Lục Vân chỉ là nỗi chấp niệm khi còn trẻ.
Người anh yêu chính là Nam Kiều.
Nhưng ý nghĩ này, cũng chỉ trong giây lát thoáng qua đó đã biến mất dạng.
Nam Kiều từng nói, nếu thỏa thuận ly hôn không thể tiến hành, cô sẽ không giơ cao đánh khẽ, giữ thể diện cho anh.
Cha mẹ anh đã già, anh lại thất nghiệp ở tuổi trung niên, phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi tìm việc làm mới ở nơi khác.
Sau khi được nhận, cơ hội quay trở lại rất mong manh.
Cha mẹ vì chuyện này mà mất hết mặt mũi, bị ốm suốt nhiều ngày vẫn không khỏi.
Anh không muốn mất đi chút thể diện cuối cùng này.
Ngày hôm nay không nhiều cặp đến ly hôn, cửa sổ giống như gắn nút tăng tốc vậy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong chớp mắt, thủ tục đã kết thúc.
Khoảnh khắc nhận được giấy ly hôn, Bùi Triệt cảm thấy tờ giấy ly hôn này nặng tựa ngàn cân, đè nặng lên người anh khiến anh không thở nổi nữa.
Nam Kiều đứng trước mặt anh, ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu qua mái hiên, vạch ra ranh giới rõ ràng giữa bình minh và hoàng hôn giữa anh và cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/la-roi-lang-tham/chuong-10-ngoai-truyen.html.]
Bùi Triệt đứng ở trong bóng tối, cất tiếng hỏi Nam Kiều: "Tương lai sau này, em có dự định gì?"
Nam Kiều lạnh lùng đáp: “Không có kế hoạch gì cả, chỉ làm việc và sống một cuộc sống bình thường thôi.”
Nhìn Nam Kiều tóc bị gió làm rối tung tóc, anh vô thức đưa tay vuốt lại.
Nam Kiều không biết nhận được tin nhắn của ai nên quay đầu nhìn ra đường.
Tóc và tay, cứ thế mà lướt qua nhau.
Một chiếc ô tô màu đen không biết từ lúc nào đã dừng lại ở góc phố.
Nam Kiều vội vàng rời đi, thậm chí còn không quay đầu nói lời tạm biệt với anh.
Bùi Triệt nhìn chằm chằm vào chỗ ghế lái chính một lúc lâu, cảm thấy lòng mình rối bời, suy nghĩ cũng rất rối bời.
Nhưng anh không dám bước tới.
Anh sợ người ngồi nơi ghế lái chính là Từ Nam Khanh hoặc một người đàn ông khác.
Thế nên anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trên vô lăng mà không chớp mắt.
Gió mùa thu thổi qua, nước mắt làm mờ đi tầm mắt.
Chiếc xe đã rời đi.
Bùi Triệt không thể nhìn rõ.
Bùi Triệt rời quê hương.
Đã ba năm kể từ khi rời đi.
Đêm giao thừa, anh ngồi trong phòng trực lạnh lẽo, gió lạnh buốt ngoài cửa sổ cũng không thể phá vỡ được sự nhộn nhịp của tiếng pháo hoa và niềm vui đoàn tụ.
Thêm một năm nữa anh không thể về nhà.
Bố mẹ anh vốn đã rất bất mãn với anh, sau sự việc lần đó, bạn bè cùng người thân cũng không còn liên lạc với anh nữa.
Bùi Triệt dường như thực sự trở thành một cô đơn.
Cũng vì thế, món sủi cảo được Nam Kiều mang đến trong đêm tuyết rơi dày đặc thời khắc giao thừa năm đó đã trở thành giấc mơ không thể có được của anh trong suốt quãng đời còn lại.
Đồng hồ vừa qua 0 giờ, những tin nhắn chúc Tết lần lượt gửi đến.
Một tin nhắn hiện lên: “Cậu có biết Nam Kiều đã kết hôn không?”
Bùi Triệt nhìn chằm chằm vào tin nhắn và ngồi đó rất lâu.
Anh im lặng một lúc nhưng vẫn không đủ dũng khí để hỏi chú rể là ai.
Thay vào đó, anh ấy mở khung chat với Nam Kiềulên.
Lịch sử chat cuối cùng là ba năm trước.
Khi Nam Kiều yêu cầu anh đến Cục Dân chính để hoàn thành thủ tục ly hôn.
Bùi Triệt do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng gõ ra dòng chữ "Đám cưới vui vẻ".
Tiếng pháo nổ làm tim anh đau nhói.
Anh hít một hơi thật sâu và nhấn nút gửi đi.
Một dấu chấm than màu đỏ hiện lên.
Tiếng pháo vừa hay cũng dứt.
Thế giới lại chìm vào im lặng.
Giống như trái tim anh, héo mòn trong hoang tàn.
(Hết)