Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÁ THƯ MÙA XUÂN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-01 07:18:43
Lượt xem: 473

Đàm Vi quấn khăn tắm, dựa vào khung cửa, nhìn thấy tôi thì bật cười: "Ồ, thật không ngờ cô lại theo đến đây, chắc là cô không yên tâm về anh ta nhỉ."

 

Cô ta quay đầu, chớp mắt với Tần Húc phía sau:

 

"Cũng phải thôi, một người như cô, bị mẹ đuổi ra khỏi nhà sau khi quyến rũ cha dượng, chắc chắn chỉ có thể bám víu lấy anh ta."

 

Tai tôi ù đi, giống như tiếng vang còn sót lại khi máy bay hạ cánh, trỗi dậy lần nữa.

 

Tình yêu mà tôi luôn nghĩ là thuần khiết như mây trôi trong lòng, trong tiếng vang ấy, trong cơn tuyết mùa đông dày đặc ở Iceland, tan biến hoàn toàn.

 

"Đừng nói vậy." Tôi nghe thấy giọng nói của Tần Húc, không rõ cảm xúc, ánh mắt anh nhìn tôi đầy phức tạp, "Đó cũng không phải là lỗi của cô ấy."

 

Không phải lỗi của cô ấy.

 

"Tần Húc..."

 

Tôi cố mở miệng, mãi sau mới phát ra được một âm thanh khàn khàn: "Tôi có lỗi, tất nhiên là tôi có lỗi."

 

"Lỗi lớn nhất của tôi là không rời bỏ anh ngay khi lần đầu tiên phát hiện ra sự mập mờ giữa hai người."

 

Thật ra tôi đã nên đoán ra từ trước.

 

Bó hoa trong bức ảnh trên trang cá nhân của Đàm Vi là do anh tặng, bài thơ ấy cũng là của anh gửi cho cô.

 

Ngày hẹn hò kỷ niệm tám năm, khi anh đến gặp tôi với ánh mắt đầy ghen tuông, còn Đàm Vi đăng bài viết khoe rằng ông chủ Tạ đã cầu hôn cô.

 

Tối hôm đó, khi tôi đến công ty Tần Húc, nhìn anh và Đàm Vi từ hành lang bước ra, tôi liếc nhìn chỗ cuối hành lang, đó là một kho chứa đồ kín đáo.

 

"Đừng nhìn tôi như vậy, bạn trai cô tự tìm đến tôi mà."

 

"Cô là người bạn trai cô gọi đến, phải không? Cô thật đáng thương, cô gái nhỏ à, anh ta gọi cô đến là để cô đưa anh ta đi, để anh ta có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, và tiếp tục với tôi."

 

Đàm Vi nhún vai, thản nhiên nói,

 

"Thay vì ghét tôi, cô nên tự hỏi tại sao trên đời này có rất nhiều đàn ông, nhưng không ai yêu cô?"

 

Dưới ánh sáng dịu dàng và mờ ảo của hành lang, tôi chợt thấy bóng dáng của mình sáu năm về trước.

 

Lang thang trong đêm mưa mùa hè, rồi được Tần Húc đón về nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/la-thu-mua-xuan/chuong-6.html.]

Anh chưa bao giờ nói rằng anh thích tôi, cũng chưa bao giờ nói tôi quan trọng, nhưng tôi luôn tự thuyết phục mình rằng, tình cảm không nhất thiết phải nói ra mới gọi là bày tỏ.

 

Ít nhất trong những lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh luôn ở bên cạnh tôi.

 

Tôi tựa vào khung cửa, cố gắng đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt Tần Húc qua ánh đèn.

 

Có lẽ vì vẻ ngoài thê thảm của tôi, ánh mắt anh d.a.o động, dường như muốn tiến lại gần tôi.

 

Tôi lớn tiếng: "Đừng lại gần!"

 

"Lấy nỗi đau của tôi làm trò cười cho người tình của anh, Tần Húc, anh thật hèn hạ."

 

Tôi vừa khóc vừa cười nói,

 

"Anh yêu cô ta đến vậy, nhìn thấy bạn trai cô ta cầu hôn mà anh ghen tuông đến phát điên, mượn cớ tôi xem điện thoại của anh để nổi giận. Vậy tại sao anh không dám nói chia tay với tôi?"

 

"Đúng vậy, không ai yêu tôi, nhưng còn anh? Bố mẹ anh ly hôn, không ai muốn nuôi anh, anh bị đuổi ra khỏi nhà với đồ đạc trên tay, anh còn nhớ chứ?"

 

Đó là vết thương lòng lớn nhất của anh, suốt bao năm qua tôi luôn tránh nhắc đến nó.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi đã nghĩ rằng, tôi và Tần Húc giống như hai con thú hoang l.i.ế.m láp vết thương của nhau, cùng nhau trải qua ngần ấy năm, chúng tôi đã trở nên không thể tách rời.

 

Nhưng tôi đã quên.

 

Sự đồng hành cũng có thể là một lời nói dối.

 

Hoặc có lẽ, khi có một lựa chọn tốt hơn xuất hiện, sự đồng hành ấy với anh chẳng còn quan trọng, có thể bị vứt bỏ ngay lập tức.

 

Tôi luôn cố gắng thuyết phục bản thân rằng, chỉ cần bỏ qua những điều bất thường, chỉ cần giả vờ không nhìn thấy trái tim d.a.o động của anh, người từng cứu tôi sẽ mãi yêu tôi.

 

Nhưng tình yêu ấy vốn đã là giả.

 

Mặt Tần Húc tái nhợt, ánh mắt anh đầy đau đớn: "Tuế Tuế, đừng nói với anh như vậy."

 

"Tại sao tôi không thể nói vậy?"

 

Trước đây tôi không nhắc đến vì sợ anh đau lòng.

 

Nhưng giờ đây, tôi chỉ ước rằng anh có thể trải qua nỗi đau như tôi đã trải qua.

 

Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nhìn anh: "Chia tay đi, Tần Húc, thêm một giây nữa bên anh, tôi sẽ nôn mất."

Loading...