Lạc Linh - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:17:13
Lượt xem: 1,775
26
Ta được tấn phong từ Lạc phi lên làm Lạc quý phi.
Sau khi thân thể hồi phục, Lan ma ma ở lại Đông cung chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của An Nhi.
Trạm Hiểu sau khi thanh lý xong phe cánh của Tô thừa tướng, liền bận rộn đề bạt nhân tài.
Vốn dĩ giang sơn mà tiên đế để lại cho Trạm Hiểu là một giang sơn đang trên đà suy vong, dưới sự trị vì của hắn có thể chuyển nguy thành an, đã là không dễ dàng gì rồi.
Trạm Hiểu so với trước kia càng bận rộn hơn, thường xuyên phê duyệt tấu chương đến tận khuya, ngủ chưa được ba canh giờ đã phải dậy thượng triều.
Thật sự là ngủ còn muộn hơn chó, dậy còn sớm hơn gà.
Hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến chuyện nam nữ.
Ta bắt đầu tin là "Nhật ký thị tẩm" không có ghi chép về chuyện thị tẩm, là thật.
Hôm đó, Ngọc tần, Trân mỹ nhân và Lý đáp ứng đến Linh Lung cung dùng bữa tối với ta.
Bọn họ vui mừng nói cho ta biết, phụ thân của bọn họ đều được thăng chức.
Nhưng ngay sau đó, Trạm Hiểu lại hạ thánh chỉ, cho ba vị phi tần xuất cung, có thể tự do kết hôn.
Ba vị phi tần trước khi xuất cung, đến từ biệt ta.
Ngọc tần: "Hu hu, cuối cùng cũng có thể rời khỏi hoàng cung rồi, cái danh hiệu Ngọc tần ch/3t tiệt này, cuối cùng cũng có thể buông bỏ rồi."
Trân mỹ nhân: "Tỷ tỷ, nói thật với tỷ, muội muội có người trong lòng ở bên ngoài, bây giờ cuối cùng cũng có thể xuất cung đoàn tụ với hắn, muội muội cũng coi như là thoát khỏi bể khổ rồi."
Lý đáp ứng: "Hi hi, cuối cùng muội muội cũng có thể về nhà với cha mẹ rồi, muội muội thèm món ăn mẹ nấu đã lâu rồi, sau này có thể ngày nào cũng được ăn, bữa nào cũng được ăn, thật hạnh phúc!"
Ta thật lòng vui mừng cho bọn họ vì đã được tự do.
Đưa ba người bọn họ ra khỏi cung, bọn họ nắm tay ta nói: "Tỷ tỷ, tỷ cố lên nha, sau khi Tô Lăng Tuyết bị phế truất, ngôi vị hoàng hậu chắc chắn là của tỷ."
"Bệ hạ bận rộn đến mức chân không chạm đất, không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện nam nữ, vậy thì tỷ tỷ chủ động một chút đi."
Ta yên lặng lắng nghe, tiễn bọn họ rời đi.
Trên đường trở về tẩm cung, ta cảm thấy cả hoàng cung rộng lớn này thật yên tĩnh.
Tất cả đều đã rời đi, Trạm Hiểu chỉ giữ lại một mình ta.
Nếu không phải vì ta là mẫu thân của An Nhi, có lẽ hắn cũng sẽ đuổi ta ra khỏi cung?
Trong mắt hắn, giang sơn xã tắc lớn hơn tất cả, như vậy cũng tốt, là phúc phận của muôn dân trăm họ.
27
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Trạm Hiểu có việc phải rời khỏi hoàng cung.
Lãnh cung bốc cháy dữ dội, đứa bé trong bụng Tô Lăng Tuyết bị sẩy, nàng ta hoàn toàn mất trí.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Cung nữ đến bẩm báo, nói Tô Lăng Tuyết muốn tự thiêu trong lãnh cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lac-linh/chuong-10.html.]
Ta lạnh nhạt nói: "Nàng ta muốn tự thiêu thì cứ để nàng ta tự thiêu đi, không cần cứu nàng ta."
Lại một lúc sau, có thái giám chạy vào phòng, vội vàng nói: "Nương nương, không hay rồi! Thái tử điện hạ đang ở trong lãnh cung."
"Cái gì?" Ta vội vàng đứng dậy, dẫn người chạy đến lãnh cung.
Giữa biển lửa, Tô Lăng Tuyết dùng d.a.o găm uy h.i.ế.p An Nhi, lớn tiếng nói: "Bảo Lạc quý phi đến đây! Nếu không ta sẽ cùng An Nhi ch/3t chung!"
Thị vệ không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ d.a.o găm trong tay nàng ta cứa vào cổ họng An Nhi.
Ta chạy đến, đi vào trong biển lửa, nói với Tô Lăng Tuyết: "Ta đến đây, ngươi thả An Nhi ra."
Tô Lăng Tuyết vẫn đang do dự xem có nên thả An Nhi ra hay không, nhưng d.a.o găm trong tay đã không còn kề sát như lúc nãy.
Nàng ta dịu dàng nói với An Nhi: "An Nhi, con có thể gọi ta một tiếng mẫu hậu nữa được không? Coi như là mẫu hậu cầu xin con."
Tô Lăng Tuyết dùng ngữ khí gần như cầu xin, dịu dàng nói: "Chỉ cần con gọi ta một tiếng mẫu hậu, ta sẽ thả con ra, được không?"
Ta gật đầu với An Nhi.
Lúc này, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.
An Nhi mở miệng, gọi: "Mẫu hậu, hãy quay đầu là bờ."
Trên mặt Tô Lăng Tuyết hiện lên nụ cười nhẹ nhõm: "Ngoan, mẫu hậu sẽ không làm hại con, nhưng mà mẫu hậu không thể quay đầu lại được nữa rồi."
Nói xong, nàng ta quay sang ta, nghiêm nghị nói: "Lạc Linh, ngươi đến đây đổi lấy An Nhi, ân oán giữa chúng ta nên kết thúc rồi."
Ta bước tới, đổi vị trí với An Nhi.
Thị vệ đưa An Nhi ra khỏi biển lửa, cổ ta bị Tô Lăng Tuyết dùng d.a.o kề vào.
Nàng ta cười lớn: "Ha ha ha, không ngờ Tô Lăng Tuyết ta vậy mà lại thua dưới tay một đứa nha hoàn như ngươi! Ta không cam lòng!"
"Lạc Linh, ngươi đừng hòng làm hoàng hậu, đừng hòng cướp đi tất cả của ta! Cho dù ta ch/3t cũng phải kéo ngươi theo chôn cùng!"
Ngọn lửa càng lúc càng lớn.
Thị vệ chờ cơ hội hành động, cung tiễn thủ giương cung lắp tên, nhưng lại không dám bắn, sợ b.ắ.n nhầm ta.
"Trạm Hiểu đã xử tử cả nhà Tô gia chúng ta, vậy thì ta sẽ để hắn mất đi người hắn yêu thương nhất."
"Đợi hắn trở về, nhìn thấy một bộ xương khô bị thiêu thành tro, sẽ có tâm trạng gì?"
"Trên đường xuống suối vàng, có ngươi chôn cùng, cũng không tệ!"
Nụ cười của Tô Lăng Tuyết càng lúc càng điên cuồng.
Lan ma ma từ phía sau đi tới, bà ấy đánh bay d.a.o găm trong tay Tô Lăng Tuyết, sau đó ghì chặt nàng ta xuống đất: "Nương nương, nếu như người nhất định phải kéo một người chôn cùng, thì để lão nô đi cùng người."
Thị vệ xông vào biển lửa cứu ta, ta lớn tiếng nói: "Cứu Lan ma ma!"
Lan ma ma nước mắt lưng tròng nói: "Lạc Nhi, người bảo trọng, lão nô là v.ú nuôi của Lăng Tuyết, xin người hãy thành toàn cho lão nô, để lão nô cùng nàng ấy xuống suối vàng."
Lúc ta bị thị vệ kéo ra khỏi biển lửa, một cây cột nhà đổ sập xuống, ta đau đớn ngất đi.