Lạc Linh - Chương 12:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:17:16
Lượt xem: 1,442
30
Ta và Lâm Kỳ từng ước hẹn, sau khi tất cả ân oán đều được giải quyết, chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi ngựa phiêu bạt giang hồ, đi ngắm núi ngắm biển, cuối cùng tìm một nơi yên bình để sống ẩn dật.
Trước khi ch/3t, Lâm Kỳ nói với ta, để ta trở về bên cạnh Trạm Hiểu, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ ta chu toàn.
Lâm Kỳ đối với ta có tình, có nghĩa.
Ta muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện của hắn, như vậy ta mới có thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng.
Nửa năm trôi qua, ta mang theo hũ tro cốt của Lâm Kỳ, đi đến những danh lam thắng cảnh mà chúng ta từng nhắc đến.
Dẫn hắn đi ngắm núi ngắm nước, ngắm qua mấy cảnh đẹp phồn hoa.
Ta lấy cây trâm mà hắn từng tặng ta, cùng tro cốt của hắn chôn cất ở một nơi sơn thủy hữu tình.
Ta quỳ trước mộ hắn, nói: "Lâm Kỳ, cây trâm này, coi như là ta ở đây cùng chàng bầu bạn. Kiếp sau, ta sẽ đến thực hiện lời hứa với chàng."
Trong nước mắt, ta như nhìn thấy Lâm Kỳ.
Hắn cầm kiếm ngồi trên cành cây, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười không còn tiếc nuối: "Lạc Nhi, cảm ơn nàng còn nhớ đến ước hẹn của chúng ta, bây giờ ta đã không còn tiếc nuối gì nữa."
Hắn vẫy tay với ta: "Đi đi, đi tìm Trạm Hiểu, sống thật tốt với hắn."
Bóng dáng của hắn càng ngày càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi ta rời khỏi hoàng cung, Trạm Hiểu lại luyện tâm pháp vô dục vô cầu.
Nhưng số lần hắn nôn ra m.á.u càng ngày càng nhiều, tâm pháp cũng không thể kiềm chế được nỗi nhớ nhung và tình yêu của hắn dành cho ta.
Hắn thường xuyên phê duyệt tấu chương đến tận khuya, tự giễu: "Trẫm vẫn đang ghen tuông với một người đã ch/3t."
"Lâm Kỳ, nói thật lòng, cho dù không có Lạc Nhi là điểm yếu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ch/3t, ngươi có nhiều kẻ thù như vậy."
"Ngươi trả Lạc Nhi lại cho trẫm được không? Thân xác và trái tim của nàng, trẫm đều muốn độc chiếm."
...
Nửa năm nay, Trạm Hiểu phái rất nhiều người âm thầm bảo vệ ta, sợ ta xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lac-linh/chuong-12.html.]
Lúc ta phát hiện ra ám vệ trốn trên cây, hắn vẫn không quên truyền lời của hoàng thượng: "Nương nương, bệ hạ để thuộc hạ chuyển lời cho Người, những lời nói lúc trước người đừng để trong lòng, Người và An Nhi đang ở trong cung chờ nương nương quay về."
Những lời nói lúc tức giận đó, ta đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Nếu như để trong lòng, thì làm sao sống tiếp đây?
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Một đêm nọ, thị vệ bên cạnh bệ hạ đến bẩm báo với Trạm Hiểu: "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã đến trạm dịch cách kinh thành ba mươi dặm rồi, đêm nay người sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch, ngày mai sẽ hồi kinh."
Trạm Hiểu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị ngựa nhanh!"
Hắn ngay cả long bào cũng không kịp thay, cưỡi ngựa nhanh chóng đến trạm dịch cách kinh thành ba mươi dặm để gặp ta.
Ta ngủ đến nửa đêm, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, Trạm Hiểu liền ôm ta vào lòng, mùi long diên hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến người ta an tâm.
Chỉ mới xa nhau nửa năm thôi, nhưng lại giống như đã xa nhau cả đời.
Tất cả ân oán, vào khoảnh khắc gặp lại này, đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Trạm Hiểu ấn ta lên cửa, nụ hôn nồng cháy ập đến, im lặng bày tỏ nỗi nhớ nhung trong nửa năm qua.
Rất lâu sau, hắn mới buông ta ra, giọng nói khàn khàn: "Lạc Nhi, nói cho trẫm biết, sau này nàng sẽ không bỏ rơi trẫm nữa."
Ta nửa đùa nửa thật nói: "Cho dù thiếp có nỡ bỏ rơi người, cũng không nỡ bỏ rơi An Nhi."
"Nàng thật nhẫn tâm." Hắn lại ôm ta vào lòng, đi về phía giường, "Trẫm không tin, không thể sưởi ấm trái tim nàng."
Gió lạnh thổi vi vu ngoài cửa sổ, nhưng trong màn trướng lại ấm áp như xuân, trái tim ta đã bị hắn sưởi ấm, ấm đến nóng bừng.
Dế kêu suốt đêm ngoài cửa sổ.
Ngày hôm sau, ta và Trạm Hiểu cùng ngồi xe ngựa hồi cung.
An Nhi chạy đến cổng cung đón chúng ta: "Mẫu thân, cuối cùng người cũng đã trở về, con rất nhớ người."
Ta ôm An Nhi, mỉm cười hỏi: "An Nhi, mẫu thân cũng rất nhớ con."
Gia đình ba người chúng ta nhìn nhau cười, nắm tay nhau đi vào hoàng cung.
[Hoàn]