LÀM CHÍNH MÌNH, KHÔNG LÚC NÀO LÀ MUỘN - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-19 11:02:53
Lượt xem: 285
"Trước đây tôi cảm thấy mình chẳng là gì cả, này làm không tốt, kia cũng làm không tốt, nhưng hiện tại tôi đang học cách tự đánh chữ, lướt xem video để học cách nấu những món ăn mới, tôi cảm thấy tôi có thể học được mọi thứ."
Cuộc phỏng vấn kéo dài gần hai giờ, trong hai giờ này, bà nội đã nói ra hết tất cả những uất cứ của cuộc đời mình.
17
Ông nội không biết được ai chỉ điểm, tìm đến công ty.
Ông ta đứng trước công ty làm ầm ĩ: "Thái Thục Phân! Thái Thục Phân, bà ra đây cho tôi!"
Người trẻ tuổi trong văn phòng chen nhau ra, đứng sau lưng bà nội như bảo vệ.
Sắc mặt hung ác của ông nội lập tức trở nên tái nhợt, ông ta ậm ừ hai câu, nghẹn ra một câu: "Ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, bà theo tôi trở về đi."
Bà nội bình tĩnh nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi."
Ông nội giở trò vô lại: "Cái đó không tính! Bà đã ở với tôi mấy chục năm, sao không phải là vợ của tôi được!"
Ông ta nói với vẻ mặt từ thiện: "Bà trở về với tôi, mỗi tháng tôi chia cho bà một nửa một ngàn năm tệ lương hưu cho bà."
Bà nội tỏ vẻ khinh thường, quay mặt đi không nhìn ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-chinh-minh-khong-luc-nao-la-muon/chuong-15.html.]
Tôi lớn tiếng cười chế giễu: "Ông nội, tiền lương hàng tháng của bà nội là sáu nghìn tệ! Một quảng cáo có giá một trăm nghìn tệ!"
Ông nội lộ ra vẻ mặt như trời sập, chuyện bà nội có thể kiếm tiền khiến ông ta vô cùng khó chịu: "Bà ấy chỉ nấu cơm thôi sao lại kiếm được sáu nghìn tệ?"
Tất cả chúng tôi đều nhìn ông già xấu tính này với thái độ khinh thường, tôi gọi điện thoại kêu bảo vệ đuổi ông ta đi.
Ông nội bị bảo vệ túm lấy bả vai kéo ra ngoài, ông ta tức giận hét vào mặt tôi: "Con súc sinh! Tao là ông nội của mày!"
Tôi thiếu kiên nhẫn quay đầu lại: "Biết rồi, khi ông c.h.ế.t tôi còn phải đến viếng mộ của ông!"
Sau khi tan làm, tôi gọi điện cho mẹ, kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra bên này.
Mẹ nói: "Đáng đời cái lão súc sinh đó, ông ta ở trong nhà bác gái con muốn đánh bà ta, bị con trai của ông ta và cháu trai đánh. Bác gái con không có ưa gì ông ta, hiện tại bà ta có hơi bất mãn ông ta, cơm thừa canh cặn đều đổ thẳng lên trên người ông ta.
"Con phải nói với bà nội con, đừng mềm lòng, trở về nhất định sẽ còn bị đánh!"
Tôi trả lời: "Con biết, bà nội hoàn toàn không muốn để ý đến ông ta."
Dù cuộc sống của ông nội có khốn khổ đến đâu thì đáng đời ông ta.