Làm Chủ Vận Mệnh - Chapter 35-37 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:17:04
Lượt xem: 3,247
35
Đôi khi tôi cũng cảm thấy hoảng hốt.
Đến cuối cùng thì lời thầy bói nói là đúng hay sai.
Hoặc có lẽ tôi nên cảm ơn ông ấy vì những lời đó.
Nếu câu nói đó không ép buộc tôi thì làm sao tôi có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Mệnh, đôi khi thực sự nằm trong tay bạn.
Vào ngày mẹ ruột tôi qua đời, bệnh viện đã gọi điện cho tôi.
Họ nói bà ấy sắp c.h.ế.t và cứ lẩm bẩm tên tôi.
Tôi chậm rãi thu dọn đồ đạc trong tay, chờ đến khi tôi tới bệnh viện thì bà ta chỉ còn một hơi thở.
Bà ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đục ngầu.
Nhân viên y tế không nhìn được mà nói: "Mẹ cô thực sự rất nhớ cô, bà ấy không ngừng gọi tên cô cho đến giây phút cuối cùng."
Tôi cười lạnh một tiếng.
Nếu mà ghé sát tai vào nghe kỹ, nhất định sẽ nghe được những lời mẹ tôi mắng chửi tôi sống không bằng c.h.ế.t ấy.
36
Tôi cúi xuống nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà ta.
Bà nghiến răng phun ra vài từ từ kẽ răng:
"Tao… có thành quỷ cũng… không tha cho mày.”
Lúc này thì tỉnh táo thật ấy nhỉ.
Chỉ là không có cách nào để cứu vãn tình thế nữa rồi.
Tôi cúi xuống thì thầm vào tai mẹ: "Mẹ à, mẹ từng nói với tôi rằng giữa tôi và em trai chỉ có một người có thể sống tốt.”
"Như vậy, tôi chọn sống một cuộc sống tốt đẹp cho chính mình thì cũng là lẽ thường tình mà nhỉ."
Bà ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi mắt đục ngầu trợn ngược vài lần.
Cuối cùng, hai chân bà vừa giẫm, sinh mệnh đã hoàn toàn chấm dứt.
Ba anh em bại não còn đứng một bên vỗ tay hoan hô.
Tôi nghĩ đây là một màn trình diễn tuyệt vời trước khi chết.
Các nhân viên y tế nhìn nhau an ủi tôi bày tỏ lời chia buồn.
37
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-chu-van-menh/chapter-35-37-end.html.]
Tôi mỉm cười nhìn đồng hồ, xe của nhà tang lễ vừa tới.
Vì vậy, tôi đã lịch sự yêu cầu họ thu thập xác c.h.ế.t và cho họ thêm tiền boa.
Dịch vụ hỏa táng trọn gói.
Đỡ tốn công sức còn tiết kiệm tiền bạc.
Sau đó, ba anh em bại não vẫn tiếp tục sống trong viện dưỡng lão, dù sao thì vẫn còn rất nhiều tiền bồi thường từ việc phá dỡ trước đó.
Trường hợp xấu nhất là tôi sẽ phải chu cấp cho chúng đến chết.
Chỉ cần thời tiết dịu bớt, tiêu một ít tiền cũng không thành vấn đề.
Sau khi huyện Vĩnh Gia bị tịch thu và di dời, tôi lại quay trở lại để đi công tác.
Sau khi bị di rời, hầu hết người dân đã chuyển đến nhà tái định cư.
Tôi lại gặp lại ông già bói toán cho gia đình tôi.
Ông tuy lớn tuổi nhưng mắt vẫn sáng.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Khi nhìn thấy tôi, ông ấy sửng sốt vài giây, rồi lặng lẽ hát:
"Cả đời tôi chưa bao giờ làm việc tốt, chỉ thích g.i.ế.c người phóng hỏa, đột nhiên tôi mở sợi dây vàng và bẻ khóa ngọc ở đây. Này, thủy triều từ sông Tiền Đường đến, hôm nay mới biết tôi là tôi.”
Mọi người xung quanh đều nói ông ấy bị điên.
Những năm đầu thầy bói tiết lộ quá nhiều thiên cơ
Không hiểu sao một ngày nọ liền trở nên điên loạn.
Chạy ra đường nói chuyện như điên, chỉ nói qua nói lại mấy câu này.
Tôi bình tĩnh nhìn ông ta.
Đột nhiên tôi nhớ lại rằng khi tôi lên năm tuổi, mẹ tôi đã định dùng liềm rạch mặt tôi, và tôi đã trốn thoát mà không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Khi tôi chạy trốn vào đống cỏ khô ngoài đồng và không biết đi đâu.
Tôi nghe thấy một giọng nói già nua như vậy.
Giọng nói đó chỉ dẫn tôi về phía đông.
Tôi chạy về phía đông ra đường và gặp được cha mẹ nuôi tốt bụng của mình.
Có lẽ, tất cả vận mệnh đều đã được định.
Ông thầy bói già đang nói một mình một cách điên cuồng.
Tôi quay người bỏ đi, nhưng ông ấy lại hát lớn sau lưng tôi:
“Hãy sải bước về phía đông, đừng nhìn lại, đừng nhìn lại.”