Lâm Diệu Lực Dư - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:55:26
Lượt xem: 1,005
Ăn xong tôi đi lấy giấy ăn, lại đụng mặt Châu Cần.
Cô ấy khoác tay Tưởng Vũ Tân, cố ý nói lớn: “Lâm Diệu, lại đi ăn một mình à, thật tội nghiệp
Năm hai rồi, cậu vẫn chưa có bạn trai sao?”
Với chất giọng the thé đặc trưng ấy đã thu hút không ít ánh nhìn.
Tưởng Vũ Tân hơi ngượng ngùng liền quay đầu đi mua cơm.
Châu Cần nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Cậu chưa chịu từ bỏ hy vọng với Tưởng Vũ Tân sao? Anh ấy bây giờ đã là bạn trai của tôi rồi”.
…
Đồ thần kinh.
Tôi trợn mắt muốn bỏ đi, Châu Cần lại chặn trước mặt tôi.
“Tôi cảnh cáo cậu, sau này hãy tránh xa bạn trai tôi ra. Nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."
Tôi khó chịu đến nỗi nghe cô ta nói cứ như con ong vò vẽ đang lảng vảng quanh tai mình vậy.
Giống một con cóc chỉ biết nằm lên chân người, không thể cắn mà chỉ có thể đi tấn công.
Khi đó hình ảnh Lực Dư đang ngồi trong nhà ăn chậm rãi nhai trân châu bỗng va vào ánh mắt tôi.
"Ai nói tôi không có bạn trai?"
Tôi mở miệng và bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
"Bạn trai của tôi cao ráo, đẹp trai, dịu dàng và ân cần. Tôi còn cần phải quan tâm đến cậu và anh bạn trai của cậu sao?"
Tôi cố tình đi qua huých vào vai Châu Cần và mạnh dạn bước về phía trước.
Không ngờ cô ta lại kéo Tưởng Vũ Tân đi theo.
Chúng tôi cùng ngồi đối diện Lực Dư.
Trong mắt Châu Cần hiện lên vẻ kinh ngạc, giọng nói trở nên căng thẳng.
"Lực tiền bối, anh là bạn trai của Lâm Diệu à?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi thầm hét lên, "Thôi toi rồi."
Lực Dư hơi mím môi, nghiêm túc cau mày.
Tôi đã lo kiểu gì cũng sẽ bị lộ từ trước rồi.
Nhưng cậu ấy hoàn toàn không để ý tới Châu Cần, cúi đầu nhai thêm hai ngụm trân châu.
Tưởng Vũ Tân vẻ mặt nghiêm nghị ở một bên chợt thả lỏng, nhếch môi dưới khinh thường: “Lâm Diệu, cho dù em có nói dối thì cũng nên chọn đúng đối tượng chứ, Lực tiền bối bận rộn làm thêm như vậy thì sao có thể cùng em được?”
“Cô ấy không nói dối.” Lực Dư ấm áp nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-dieu-luc-du/5.html.]
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, nghi ngờ mình đang nghe nhầm.
Lực Dư đứng dậy và kéo tôi ra phía sau.
Ngăn cách tầm nhìn của Tưởng Vũ Tân.
"Làm ơn giúp mình đi mà."
Tôi nắm lấy tay áo cậu ấy và thì thầm cầu xin.
Lực Dư cúi đầu, nhẹ nhàng tháo từng ngón tay tôi đang bấu víu vào quần áo của cậu ấy để nhờ vả ra.
Rồi vòng tay tôi đặt vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.
"Cô ấy không nói dối, chúng tôi thực sự đang yêu nhau."
Lực Dư dừng lại, nhìn vào mắt tôi và nói thêm.
"Chúng tôi đang vô cùng thắm thiết."
Ah.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mặt Lực Dư nóng bừng.
Không chỉ là sự thân mật.
Nó đã là một liên hệ có khoảng cách âm.
Có vẻ như Lực Dư sẽ nói điều này.
Sắc mặt Tưởng Vũ Tân chợt trở nên khó coi, anh ta tách ra khỏi Châu Cần.
Giọng điệu có chút gay gắt.
"Nếu Lực tiền bối đang hẹn hò với Lâm Diệu thì không biết hai người có thể dành thời gian để tham gia vào hoạt động leo núi do hội sinh viên tổ chức vào cuối tuần này không?"
Anh ta nhìn Lực Dư một cách khiêu khích.
Trong mắt anh ta xuất hiện sự thù địch không thể lý giải được.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
"Tôi nhớ rằng Lâm Diệu thích leo núi. Là bạn trai của cô ấy, anh có chắc chắn sẽ không đi cùng bạn gái của mình chỉ để đi kiếm tiền làm thêm cho việc phát tờ rơi đúng không?"
Lời của Tưởng Vũ Tân khiến mọi người xung quanh liên tục thì thầm nói Lực Dư thật nghèo.
Lực Dư với vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cười.
"Tất nhiên, dành thời gian cho bạn gái là điều quan trọng nhất rồi."