LÂM KHÊ - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:28:24
Lượt xem: 8,708
Ngoại Truyện
Kinh thành mới có một hôn sự.
Lão thần triều trước Châu Mặc Như gả con gái, gả cho thám hoa lang đương triều, Tống Thư Bạch.
Nam tài nữ mạo, nhất thời truyền thành giai thoại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến tiệc cưới náo nhiệt.
Châu Mặc Như, ngoài thân phận lão thần, còn là Thái Sơn trong văn đàn đương đại, nhiều lần chủ trì khoa cử, môn sinh trải khắp thiên hạ.
Châu Mặc Như là người có ảnh hưởng lớn trong triều đình, Tử Thần Quân cũng không thể không đến chúc mừng.
Nơi đông người, chuyện tầm phào cũng nhiều, Tử Thần Quân uống hai chén rượu, vô tình nghe được một câu.
Nói là Tống Thư Bạch cũng thật không dễ dàng, trước đây chỉ là một thư sinh nghèo, ăn không đủ no, may nhờ nhị tiểu thư nhà họ Lâm thường giúp đỡ, mới kiên trì đến khi đỗ đạt.
Sau đó.......... làm quan rất phấn đấu, người có chí tiến thủ lại chịu khó, được ân sư khoa cử để mắt, gả con gái cho.
Coi như đã có ngày nở mày nở mặt.
Lời tầm phào người khác, Lăng Túc xưa nay không để tâm, chỉ là lần này trong lời nói có nhắc đến nhị tiểu thư nhà họ Lâm, hắn nghe thấy quen thuộc vô cùng.
Không lâu trước mới gặp qua, quả thật ấn tượng sâu sắc.
Dù sao, chưa xuất giá đã dám cầm dao, khắp kinh thành cũng không có mấy người như vậy.
Lăng Túc cúi đầu, nhớ lại dáng vẻ cô nương đó lúc đường cùng cầm dao, toàn thân run rẩy, thầm nghĩ: Tống Thư Bạch đã đi đâu?
Tử Thần Quân ngày ngày xử lý quốc sự, bận rộn không ngừng, ra ngoài công tác, phê duyệt công văn, năm này qua năm khác, ngày ngày như một.
Đợi đến khi hắn gặp lại nhị tiểu thư nhà họ Lâm, nàng đã búi tóc phụ nhân, mặc y phục tang, hóa ra đã tái giá rồi làm quả phụ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, mà như trải qua biển dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-khe/ngoai-truyen-1.html.]
Lúc đó nàng không còn vẻ phẫn uất bộc lộ như lần đầu gặp mặt, khí chất toàn thân trầm tĩnh, đè nén tất cả khổ sở, hướng hắn quỳ xuống dập đầu.
Những lời sau này báo ân, Tử Thần Quân nghe qua liền quên, hắn làm việc luôn tùy tâm, chưa bao giờ cầu người báo đáp.
Huống chi, nàng là một cô nương sa cơ thất thế, có thể báo đáp hắn điều gì?
Nhưng nàng thật sự đã báo đáp.
Lâm Khê khoác một thân sương lạnh, mở to đôi mắt hạnh, báo đáp tám trăm chiếc áo đông.
Đó là toàn bộ tài sản của nàng.
Thực ra lúc đó hắn cũng không có ân gì lớn đối với nàng, chỉ là một câu nói, đâu đáng để nàng báo đáp tận tình như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Lâm Khê.
Kinh thành, những tiểu thư quý tộc chuộng làn da trắng như sứ, nhưng nàng lại có nước da ấm áp. Ngoài một chiếc trâm đơn giản, trên đầu không có trang sức dư thừa, trông rất gầy.
Gầy gò, nhưng tuyệt đối không yếu đuối.
Nàng có sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, khi đi lại, dáng người nhẹ nhàng, linh hoạt như hươu.
Mùa hè, Tử Thần Quân ra khỏi kinh thành làm việc, khi trở về bị mưa lớn chặn lại ở ngoại thành, gần đó là kho của Tú Vân Các.
Người giữ kho là một ông lão, tìm cho họ quần áo khô, hâm hai bình rượu, ngồi dựa vào chiếc ghế nhỏ bên ngoài cửa, hút một điếu thuốc.
Tùy tùng thấy áy náy, gọi ông lão vào uống rượu sưởi ấm.
Ông lão gõ gõ ống thuốc: “Cứ để lão hút hết điếu này rồi vào. Chủ nhân nhà ta mũi thính lắm, nguyên liệu đều phải dùng cánh hoa để xông, nếu để nàng ngửi thấy mùi thuốc, lão coi như mất tiền công.”
Tùy tùng cười: “Chủ nhân nhà ông lợi hại như vậy.”
Ông lão nhấm nháp: “Không phải sao, cô nương đấy, lợi hại vô cùng.”
Tùy tùng đều ở bên ngoài, nơi Lăng Túc nghỉ ngơi là trong phòng.