Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm trợ lý cho tổng tài trong truyện Mary Sue - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-05 15:55:09
Lượt xem: 310

1

Tôi tên Lục Bình An.

Là trợ lý của tổng tài.

Ban đầu tôi cũng là một tổng tài.

Vì thường xuyên thức khuya, cuối cùng vinh hạnh qua đời tại nơi làm việc ở tuổi 38.

Tôi cảm thấy rất hối tiếc về điều này.

Khi còn trẻ, tôi đã làm việc rất chăm chỉ để khởi nghiệp, thậm chí 2 người bạn gái của tôi còn bỏ chạy theo người khác, cuối cùng tôi phải sống cả đời với công việc.

Nó bi thảm đến mức khiến người nghe đau lòng mà rơi nước mắt.

Tóm lại, tôi chính là vô cùng hối hận.

Không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng của tôi không.

Vì thế tôi mở mắt liền thành tổng tài...là trợ lý tổng tài.

Tôi cảm thấy nếu đã thành một trợ lý nhỏ, tôi nên học cách đục nước béo cò, thêm cả tư tưởng ăn no chờ chết.

Nhưng sếp của tôi có vẻ không tán thành.

Thỉnh thoảng anh ta giao cho tôi việc gì đó để làm, khiến tôi tự hỏi liệu trên thế giới này có thế lực phi tự nhiên nào không, như thây ma hay những sinh vật ăn não người đã ăn luôn não của ông sếp này.

Ví dụ như bây giờ...

"Bình An, giúp tôi tra ra người phụ nữ tối qua là ai."

Nói xong, sếp tôi tắt điện thoại một cách rất nhanh gọn.

Ngắn gọn mạnh mẽ, lời ít ý nhiều...Anh mmp*!

Tối hôm qua?

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Xin lỗi sếp, tối qua tôi ở nhà.

Ngủ rất ngon.

Tôi không biết tối qua anh đã đi đâu, làm gì, gặp ai, chuyện gì đã xảy ra, cho nên sáng sớm anh đã gọi cho tôi và đưa ra một câu nói khó hiểu như vậy khiến tôi rất khó xử.

Tôi chỉ là một trợ lý bình thường.

Là một trợ lý bình thường, tôi nghĩ mình nên gọi điện cho sếp và hỏi xem tối qua anh ta đã đi đâu, làm gì, gặp ai và chuyện gì đã xảy ra, để tôi biết mình cần kiểm tra những gì tiếp theo, nhưng bối cảnh này không cho phép tôi làm vậy.

Trong bối cảnh này, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ được sếp giao mà không nói hai lời, không chút nghi ngờ, phải tận tâm và hoàn hảo rồi bàn giao kết quả cho sếp vào sáng sớm hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-tro-ly-cho-tong-tai-trong-truyen-mary-sue/chuong-1.html.]

Vì vậy, tôi bắt taxi đến công ty trước.

Hơn nữa còn ghi lại chi phí đi taxi.

Suy cho cùng thì tôi đang làm việc cho sếp, mọi chi phí đều cần được chi trả.

Đến công ty, tôi tìm được tài xế của sếp tôi, chú Triệu.

“Tối qua sếp bảo chú đưa anh ta đi đâu đó phải không?”

"Quán bar Hắc Động."

“Vậy chú có biết chuyện gì đã xảy ra với sếp ở quán bar không?”

"Tôi không biết. Tôi đưa sếp tới cửa, sếp bảo tôi về trước."

"Được rồi, cảm ơn chú Triệu. Lần sau tôi sẽ nhờ ông chủ đãi chú bữa tối."

"Không có gì. "

Sau đó tôi bắt taxi đến quán bar Hắc Động, gọi một ly rượu.

Sau khi dò hỏi một anh bồi bàn đẹp trai đang mơ màng sắp ngủ ở quầy bar, tôi vẫn không nhận được thông tin gì.

Trong tiểu thuyết đều là gạt người, gì mà khi tìm người luôn có thể tìm được những người chủ chốt, đặt câu hỏi luôn có thể lấy được thông tin quan trọng, nhưng ở đây tôi không tìm được bất kỳ thứ gì.

“Anh đẹp trai, quán bar của anh có camera không?”

“Anh muốn làm gì?” Soái ca với mái tóc màu vàng cảnh giác nhìn tôi, nghi ngờ liệu tôi có phải là cảnh sát mặc thường phục tham gia các hoạt động chống k.h.i.ê.u d.â.m hay không.

"Tôi muốn xem qua."

"KHÔNG."

"Tôi không phải là cảnh sát.

"Vậy càng không được."

Cuộc đối thoại kết thúc, người này quả thật rất khó giao lưu!

Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Một tiếng "bụp", tôi quỳ xuống trước mặt soái ca.

"Anh đẹp trai, xin hãy giúp tôi. Nếu tôi không kiểm tra camera, tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao cho tôi. Anh ta sẽ sa thải tôi, tôi sẽ không có việc làm. Không có việc làm, sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có thức ăn. Nếu không có thức ăn để ăn, tôi sẽ phải đi ăn xin. Có thể còn sẽ phải cụt tay cụt chân, tương lai u ám. Tiểu soái ca đẹp trai như này chắc chắn sẽ không để tôi phải khổ sở như vậy nửa đời còn lại phải không?” cùng với khóc lóc thảm thiết, hiệu quả càng cao.

Soái ca vẻ mặt chán ghét nhìn tôi, chỉ vào cánh cửa phía sau, "Ở bên trong, tôi dẫn anh đi xem, anh có thể đừng khóc nữa được không?"

“Được, cảm ơn.” Tôi lập tức dừng khóc.

Nghiêm túc luôn là bản chất của tôi nên tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của soái ca.

Loading...