Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm trợ lý cho tổng tài trong truyện Mary Sue - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:00:44
Lượt xem: 220

10

 

“Cậu không biết bản thân bị bệnh sao?” Giọng nói của bác sĩ Thư rất dịu dàng, ít nhất đối với tôi, nghe ông nói cũng không phải là điều gì quá khó chịu.

 

"Bình An, chỉ cần nói chuyện bình thường với ông ấy thôi."

 

"Anh Hạ, việc anh nên làm bây giờ là để cậu Lục đối mặt trực tiếp với tình trạng bệnh của cậu ấy, chứ không phải chỉ làm theo ý muốn của cậu ấy như vậy." Giọng điệu của bác sĩ Thư có chút gay gắt.

 

“Vậy theo bác sĩ Thư thì tôi mắc bệnh gì?” Tôi đặt đũa xuống, định nghe thử câu trả lời của người đàn ông đối diện.

 

"Bệnh tâm lý, tình huống cụ thể còn cần phải chẩn đoán mới biết được."

 

"Triệu chứng nào của tôi khiến bác sĩ nghĩ tôi bị bệnh vậy?" Tôi nhìn bác sĩ Thư, trên thực tế cũng coi như là đang hỏi anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng là người đã đem tôi tới đây.

 

"Tôi đi vệ sinh." Anh ấy đột nhiên nói, rồi đứng dậy đi khỏi phòng riêng.

 

Tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn là đang cố ý.

 

“Anh Hạ đi rồi,” bác sĩ Thư nói.

 

"Có chuyện gì à?"

 

“Không có gì.” Bác sĩ Thư đặt khăn giấy sang một bên, “Chúng ta nói về tình huống của cậu đi.”

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

“Chúng ta nói chuyện gì?” Tôi dựa lưng vào ghế nhìn bác sĩ Thư.

 

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tự tử chưa?"

 

"..." Tôi im lặng.

 

"Đã từng à?" Giọng điệu của bác sĩ Thư trở nên dịu dàng hơn, "Tại sao?"

 

"Tại vì không có gì thú vị cả."

 

Không biết tại sao tôi lại thừa nhận chuyện này, có thể là do ánh sáng mờ ảo trong phòng riêng khiến tôi muốn nói ra, hoặc có thể là do một người lạ đã đoán được những suy nghĩ không rõ của tôi, hoặc điều gì khác…

 

"Là vì ​​anh Hà à?" Bác sĩ Thư hơi ngả người về phía sau, có vẻ như rất thoải mái, "Tôi nghe nói có chuyện xảy ra giữa hai người."

 

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, người đi đường và xe cộ bên ngoài trở nên náo nhiệt. Nhưng bên trong cửa sổ, lại yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. 

 

Tôi lắc đầu, "Không phải... mặc dù đúng thật là anh ấy có chút không thú vị."

 

"Tại sao cậu lại nghĩ anh ấy không thú vị?"

 

Giọng điệu của bác sĩ Thư cứ như những người bạn cũ đã lâu không gặp đang trò chuyện với nhau, tôi suy nghĩ một chút: “Tôi luôn nghi ngờ việc anh ấy nói đã thích tôi ngay từ lần gặp đầu tiên.."

 

Bác sĩ Thư nhướng mày nhưng không nói gì.

 

“Nhưng đó là anh ấy nói vậy nên tôi cũng tin như vậy. Sau đó anh ấy nói muốn ở bên tôi, tôi cũng không phản đối. Anh ấy không cho tôi tiếp xúc với sếp, tôi đồng ý. Anh ấy không cho soái ca tóc vàng gửi mấy tin nhắn lộn xộn tới Wechat tôi, tôi cũng đồng ý. Thực ra, dù anh ấy có muốn gì thì tôi cũng không cảm thấy đó là vấn đề lớn. Sau này, anh ấy lại nói tôi không có tình cảm gì với anh ấy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm không cho tôi ra ngoài, làm một số chuyện với tôi, còn thường xuyên mất bình tĩnh. Tôi cảm thấy có lẽ là do áp lực công việc cao, suy cho cùng, làm tổng tài cũng không hề dễ dàng ”.

 

"Cậu không thích chuyện này?"

 

"Không, thật ra tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao thiết lập nhân vật của bọn họ đều như vậy. Nếu cốt truyện đi theo con đường như này thì tôi cũng không có ​​gì để phản đối."

 

"Sau đó thì sao?"

 

“Sau này không biết tại sao, thái độ của anh ấy lại thay đổi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Không còn nhốt tôi hay yêu cầu tôi làm việc gì nữa, thậm chí còn để tôi trở về làm cho sếp, anh ấy cho rằng tôi thích sếp tôi. Thực tế, tôi không có hứng thú gì với ông sếp của tôi cả. Anh ấy đối xử với tôi ngày càng cẩn thận còn làm tôi phiền hơn. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại như vậy, rõ ràng là tôi không để ý mấy việc này mà..."

 

“Vậy tại sao cậu lại muốn tự sát?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-tro-ly-cho-tong-tai-trong-truyen-mary-sue/chuong-10.html.]

 

"Bởi vì ngay từ đầu tất cả đã không có ý nghĩa gì rồi, mọi thứ diễn ra dựa trên những con chữ ít ỏi trong văn bản, tất cả đều đã được số mệnh an bài. Sếp của tôi và vợ tương lai của anh ta, có lẽ cả tôi và anh ấy... Thậm chí cả bác sĩ đây..."

 

"Thật ra cũng chưa xảy ra chuyện gì... Với lại đây không được tính là tự sát, tôi chỉ là muốn quay về hiện thực thôi..."

 

"Nhưng đây là thật." Bác sĩ Thư nghiêm túc nhìn tôi "Cậu, sếp của cậu và anh Hạ đều là thật."

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

 

"Cũng có thể." Tôi tự lẩm bẩm với chính mình mà không bác bỏ.

 

Đối với tôi, họ đều chỉ là những nhân vật trong tiểu thuyết, kể cả chính tôi.

 

Mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn.

 

"Cậu vì cái gì lại nghĩ mọi thứ đều là giả?" Bác sĩ Thư hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu, không có ý định nói sự thật với ông ấy. 

 

Tôi nhìn thoáng qua huân hương đang cháy ở bàn bên cạnh rồi nói: “Cứ coi như là tôi chỉ tùy tiện nói, bác sĩ chỉ là tùy tiện nghe.”

 

"Tôi không tính coi những lời cậu đã nói là tùy tiện." Bác sĩ Thư vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Sao cũng được.” Tôi trả lời, đứng dậy rời đi, cuối cùng nói thêm một câu: “Hương thơm lắm.”

 

Bác sĩ Thư hiển nhiên biết tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

"Bình An, có thấy khó chịu ở đâu không?" Anh ấy thấy tôi vừa ra liền chạy lại hỏi.

 

Tôi nghi ngờ anh ấy là đang đợi tôi ra.

 

“Không sao.” Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, có chút xuất thần.

 

"Anh đang lo lắng cho em à?" Tôi hỏi.

 

Anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay sờ vào sau tai tôi, thật ngứa, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh rất lo, lo đến mức nếu em không ở trước mặt anh chỉ một giây thôi, anh đều suy nghĩ về những nơi em sẽ đến, những gì em làm......"

 

"Tính kiểm soát cao thật." Tôi phàn nàn.

 

“Ừ.” Anh ấy bỏ tay khỏi tai tôi, thay vào đó nắm lấy tay tôi.

 

Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì, lại là việc tự cho mình là đúng.

 

Tôi không muốn để ý tới anh ấy.

 

Nhưng bác sĩ Thư nói tôi có bệnh.

 

Tôi cảm thấy tôi không có.

 

Thế là tôi nhìn mặt anh ấy vài giây rồi nhẹ nhàng xoa trán anh ấy, "Thật ra cũng không tệ."

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

"Hả?"

“Không phải là không thể.” Tôi gật đầu và lảm nhảm, “Dù sao cũng không sao.”

 

Vẻ mặt anh ấy đầy vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ nói như vậy.

 

“Em về đây.” Tôi buông anh ấy ra, “Em hơi buồn ngủ rồi.”

 

"Để anh đưa em về."

 

Tôi theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ tới bản thân không hề bị bệnh, tôi lập tức gật đầu: “Được.”

Loading...