LẦN ĐẦU TIÊN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-09 20:53:11
Lượt xem: 14,185
3,
Trong phòng thẩm vấn.
Khung cảnh quen thuộc, còn có chiếc còng số tám quen thuộc.
Mặt mày Cố Phàm Chu nghiêm nghị, giọng nói vẫn nghiêm khắc như cũ.
“Tên?”
“Tần Tư Tư.”
“Tuổi?”
“23.”
“Lần thứ mấy làm chuyện này?”
“Lần đầu tiên! Thật sự là lần đầu tiên!”
Cảnh tượng ngày khắc sâu vào trong đầu tôi, đến mức đi ngủ cũng mơ thấy.
Đêm qua, sau khi về đến nhà, tôi mệt mỏi ngủ một giấc đến tận trưa.
Trên đường đi mua đồ ăn trưa, nhìn thấy một tiệm spa mới mở, vì họ mời gọi quá nhiệt tình, nên tôi do dự một chút rồi vẫn quyết định bước vào.
Khi c ảnh s át đến, tôi đang mặc bộ đồ ngâm chân massage, thế là bị cảnh sát tóm luôn đi.
Đang chật vật ngồi dưới mặt đất, bỗng nhiên tôi thấy được một gương mặt quen thuộc.
“Cố Phàm Chu! Cố Phàm Chu!”
Tôi ngẩng đầu gọi anh, hi vọng anh có thể cứu tôi.
Kết quả là Cố Phàm Chu chỉ quay sang nhìn tôi một chút rồi lên tiếng.
“Mang đi.:
Thằng c hó này, hôm qua vừa mới xin lỗi tôi xong, hôm nay đã giả vờ không quen biết!
“Cô Tần, tôi cho cô một cơ hội thành thật khai báo.” Sắc mặt Cố Phàm Chu đen sì, giọng nói càng nghiêm khắc hơn.
“Không phải… Đây là lần đầu tiên, tôi chỉ là khách hàng mà thôi! Tôi đi hưởng thụ.”
Nghe vậy, Cố Phàm Chu nói vào trong bộ đàm.
“Cô ấy thừa nhận rồi.”
WTF! Tôi tức giận đến mức đập tay xuống bàn, nếu không phải cái còng số tám này không cho phép thì bây giờ tôi đã nhảy đến đập cho Cố Phàm Chu một trận rồi.
“Cố Phàm Chu! Tôi thừa nhận cái gì!?”
Thấy tôi nổi giận, Cố Phàm Chu quay sang nhìn tôi một lượt, anh không nói gì, giống như đang chờ tôi giải thích.
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
Cố Phàm Chu đứng dậy, ra ngoài nói chuyện với người kia.
… Họ nói rất nhỏ, mặc dù trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, lỗ tai tôi dựng thẳng như cái ăng ten cũng không nghe được gì.
Một lát sau, họ nói chuyện xong, không biết người kia nói gì với Cố Phàm Chu mà anh ấy lại đi về phía tôi.
Trong khi anh ấy bước đến, tôi bị dọa đến mức bả vai run lên, không dám nói gì.
Tôi ngồi, anh ấy đứng trước mặt tôi, chiều cao 1m85 che khuất hết cả tầm nhìn của tôi.
“Sao vậy… có chuyện gì?”
Cố Phàm Chu không nói gì, cúi đầu tháo còng tay cho tôi.
Chuyện gì vậy? Tôi lơ ngơ nhìn theo động tác của anh.
Bàn tay đẹp thật, vừa thon dài vừa sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, thật là cảnh đẹp ý vui.
“Được rồi, đi ra ngoài ký tên đi, ký xong có thể về nhà.”
Còng tay được tháo ra, tôi được tự do rồi.
Tôi mang theo thắc mắc chạy theo Cố Phàm Chu, vừa chạy vừa hỏi.
“Tại sao lại thả tôi ra?”
Vừa dứt lời, người đàn ông phía trước đột nhiên quay người lại, tôi không kịp dừng lại, đập mặt thẳng vào lồng n.g.ự.c anh.
A… đau quá.
Tôi vuốt ve cái mũi đáng thương của mình, trong lòng thầm mắng, ăn cái gì mà cơ n.g.ự.c cứng như thế chứ.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện Cố Phàm Chu đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sao anh ấy lại đỏ mặt nhỉ.
Nhìn theo ánh mắt anh, đệt, cảnh xuân hiện ra!
Vì vụ va đập vừa nãy, cổ áo của tôi bị nới lỏng ra, hở hở hang hang.
Còn chưa kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đột nhiên xuất hiện trên vai tôi.
Cố Phàm Chu nhìn đi chỗ khác, nhẹ giọng ho khan một chút rồi giải thích.
“Ừm… chúng tôi đã xác nhận em không phải kẻ tình nghi, ông chủ kia cũng đã thành thật khai báo rồi, ông ta không biết em, kết quả điều tra cũng cho thấy em là người tốt!”
Trước khi rời khỏi cục c ảnh s át, tôi hỏi phương thức liên lạc của Cố Phàm Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lan-dau-tien/chuong-2.html.]
Đừng nghĩ nhiều.
Tôi chỉ hẹn lần sau đến trả áo khoác thôi, dù sao đây cũng là đồng phục c ảnh s át mà!
4,
Từ khi thêm bạn bè Wechat với Cố Phàm Chu, cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn dừng lại ở “Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, các bạn có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.”
Ha ha, chúng tôi không nhắn tin với nhau.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Sau khi vẽ xong bản thảo, tôi ưỡn người cho đỡ mỏi rồi đi ra ban công để xem chiếc áo đồng phục c ảnh s át kia đã khô chưa.
Ừm, khô rồi.
Tôi lấy điện thoại di động nhắn tin cho Cố Phàm Chu.
“Em giặt xong áo khoác rồi, hôm nào anh có thời gian, em mang đến cho anh.”
Tôi đợi rất lâu cũng không thấy bên kia trả lời, chắc là anh đang bận.
Thế là tôi quyết định ra ngoài dạo phố một vòng, cả ngày hôm nay chỉ ở trong nhà làm việc, còn chưa ăn được gì ngon miệng đâu.
Tôi làm nghề tự do, nhận vẽ tranh theo yêu cầu, còn có một trang web đăng truyện tranh tự vẽ.
Nhưng không phải truyện ngôn tình gì cả, chỉ là vẽ lại cuộc sống hằng ngày của tôi mà thôi.
Nó cũng khá nổi trên trang web kia, vì vậy nên tiền hoa hồng tôi nhận được cũng khá dư dả.
Vừa đi dạo được một lúc, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi, thế là bụng tôi lập tức đánh trống.
Sau khi đọc qua menu, tôi bắt đầu gọi món.
“Ông chủ! Cho một suất bánh rán và một đĩa sườn cay.”
“Được, chờ một chút.”
Hả, sao giọng nói này nghe quen thế nhỉ!?
Lúc này, ông chủ cũng khựng lại một chút, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Sao lại là em?”
“Sao lại là anh?”
Tôi và Cố Phàm Chu đồng thanh nói, giọng điệu của cả hai giống hệt nhau.
Cố Phàm Chu đeo một chiếc tạp dề màu hồng, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang màu trắng, những tôi vẫn nhận ra anh.
Bảo sao không trả lười tin nhắn của tôi, hóa ra là đang đi làm bánh, à không, bán bánh!
Cố Phàm Chu làm bánh không chuyên nghiệp chút nào, trong bánh còn dính cả vỏ trứng à.
Haiz… cái bánh này chắc là cũng không dễ ăn chút nào đâu.
“Cố Phàm Chu, anh ở đây làm gì thế?”
Vừa nói xong, tôi mới nghĩ ra, chắc là anh đang làm nhiệm vụ.
Kết quả là Cố Phàm Chu chỉ bình tĩnh nói.
“Nghề phụ.”
Ừ, anh nói thế nào thì là như thế.
Ăn xong, tôi giơ điện thoại ra chuẩn bị quét mã.
Cố Phàm Chu lại phất tay, ra hiệu không cần trả tiền.
“Cảm ơn nha.”
Tôi cảm động ngớt nước mắt.
Vậy thì tôi không cần ngại cái bánh này khó ăn nữa, mở miệng ra cắn một miếng lớn.
Sau hai lần nhai nhai nuốt nuốt cẩn thận… tôi đã đánh giá cao khả năng của Cố Phàm Chu rồi.
Hình như anh ấy bỏ nhầm đường thành muối rồi.
Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của người đàn ông bên cạnh, tôi đành phải nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống.
Thấy tôi ăn xong, khóe miệng của Cố Phàm Chu cong đến tận mang tai nhưng trên mặt thì vẫn giả vờ lạnh lùng.
Tôi không dám nói thật, chỉ sợ sẽ làm anh buồn lòng đến mức đời này không dám vào bếp nữa.
Bỗng nhiên nhớ tới chiếc áo đồng phục của anh, đang định hỏi anh khi nào rảnh thì tôi nhớ ra bây giờ anh đang làm nhiệm vụ bí mật nên tôi sửa lại lời của mình,
“Áo khoác cảnh… Em giặt xong áo khoác của anh rồi, khi nào anh có thời gian, em mang đến cho anh.”
Cố Phàm Chu không trả lời, nhưng lại ông nói gà bà nói vịt nhắc nhở tôi.
“Thời gian này đừng ra ngoài vào ban đêm.”
Mặc dù không biết vì sao, nhưng tôi vẫn đồng ý.
“Được, vậy anh…”
“Không cần vội, tối nay anh nhắn cho em.”
“OK, vậy không làm phiền anh khởi nghiệp nữa.”
Nói xong, tôi vẫy tay rời đi.