Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lăng Vân Đài - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-05-27 22:29:50
Lượt xem: 464

TÊN : LĂNG VÂN ĐÀI ( PHẦN 2/3)

 

ĐỀ CỬ +RAW : Tao Yan 

 

EDITOR ĐỒNG ĐỒNG 

 

VUI LÒNG KHÔNG CMT NHÀ DỊCH TRÙNG 

 

VUI LÒNG KHÔNG REUP.

 

HÃY VĂN MINH VÀ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC CỦA EDITOR.

 

5

 

Tôn bà bà chung quy là cũng không chờ được đến ngày ta cùng Tống Từ thành thân.

 

Bà lên núi tìm dược thảo, bị đàn sói cắn chết.

 

Thời điểm ta cùng Tống Từ đuổi tới, chỉ còn thân xác đã không nguyên vẹn 

 

Trong tay của bà bà, còn gắt gao nắm lấy chiếc vòng ngọc gia truyền kia.

 

Tống Từ con ngươi lạnh đi đến doạ người, mu bàn tay hắn gân xanh nổi cả lên

 

"Tất cả những người bảo vệ bà bà đều đã c.h.ế.t hết."

 

Ta nhìn chung quanh một vòng ngổn ngang lộn xộn thi thể, nhẹ gật đầu.

 

Thì ra những người này là Tống Từ sắp xếp bảo vệ bà bà

 

Ngọn núi này chưa từng có dã thú xuất hiện, bà bà là Dược Nữ, mặc dù mắt mù, nhưng với ngọn núi này cũng vô cùng quen thuộc.

 

Bà làm sao lại chết, trừ phi có người cố ý sắp đặt hãm hại

 

Ta nhìn quanh thời tiết u ám khàn giọng bảo

 

"Tống Từ, ngươi đi thăm dò xem sao."

 

Tôn bà bà được ta cõng xuống núi

 

Một thanh bạch cốt, bà nhẹ đến bất ngờ.

 

Đem bà đặt lên giường, ta ôm đầu gối, trên cổ tay ta là chiếc vòng ngọc nhuốm m.á.u của bà.

 

Ta đang chờ Tống Từ, chờ hắn trở về cùng hạ táng.

 

Trời bắt đầu tối đen, hắn còn chưa có trở lại.

 

Màn đêm buông xuống.

 

Song chưa chờ được Tống Từ, ta đã gặp nạn.

 

Là đàn sói tập kích.

 

Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, đập vào mắt là một mảnh Địa Ngục hỗn độn

Dân làng đều bị xé xác thành từng mảnh.

 

Bọn họ ngã trên mặt đất, m.á.u me đầm đìa kêu rên khắp nơi.

 

Tiếng hú của bầy sói vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch

 

Hung ác cuồng dã, con ngươi u lục, bọn chúng giống như là trúng thuốc.

 

Có lẽ đó chính là những thứ đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn bà bà

 

Có tiếng trẻ con khóc vang lên.

 

Ta nắm chặt chủy thủ, hung hăng đ.â.m vào con sói đang đến gần đứa trẻ

Đôi mắt xanh nhìn ta chằm chằm, con sói đổi hướng lao lên cắn vào cổ ta.

 

Ta không chết, thím Trịnh đã cứu ta, thím ép thân hình nặng nề của mình lên lưng con sói và hô lên

 

"Chương nha đầu, mang theo bé con, mau trốn đi!"

 

Rất nhanh, thím bị quăng trên mặt đất, cắn đứt yết hầu.

 

Ta mất khí lực, trơ mắt nhìn xem bọn chúng thè lưỡi, lần nữa tới gần ta.

 

Ta nhắm mắt lại, con người vô dụng, xem ra chỉ có thể c.h.ế.t một cách vô ích.

 

Trong lúc tuyệt vọng, những ngón tay của ta chạm phải thứ gì đó

 

Kia là một mảnh lá.

 

Ta nhìn chăm chú chiếc lá xanh biếc, tâm thần hoảng hốt, một cỗ linh lực kỳ dị từ trong lòng dâng lên, thẩm thấu toàn thân.

 

Phảng phất thiên địa vạn vật, cùng ta liền thành một thể.

 

Ta vô ý thức đưa nó tới bên miệng, môi đỏ khẽ mở.

 

Lấy lá làm đàn, lấy môi làm âm.

 

Âm thanh Ai oán trải rộn trên không trung.

 

Con sói gần nhất dừng cuộc tấn công trước, sau đó rất nhiều con sói bắt đầu dừng lại 

 

Giai điệu ai oán chuyển thành gấp gáp và ớn lạnh

 

Rất nhanh, đàn sói im lặng bắt đầu tự cắn xé nhau.

 

Ta đứng lên, m.á.u nhuộm váy áo, tràn ngập mùi tanh, tóc đen bị gió đêm thổi tung, trên mặt mang ý cười lạnh lẽo.

 

Ta từng bước một tới gần đàn sói, nhìn xem bọn chúng tự g.i.ế.c lẫn nhau, nhìn xem bọn chúng kêu thảm đổ xuống.

 

Thời điểm Tống Từ đuổi tới , hắn nhìn thấy chính là ta đầy vết thương trên người, bầy sói và người dân không ai sống sót

Hắn lo lắng lắc bả vai ta, nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của ta

 

Hắn nói: "A Chương, tỉnh lại đi."

 

Ta giật giật con mắt, trấn an nói: "Ta ổn và tỉnh táo”

 

Ta chưa lúc nào tỉnh táo giống giờ phút này

 

Hắn nhìn chằm chằm ta

 

"Dưới gầm trời này, có thể sử dụng âm luật khống chế thú vật , chỉ có một người, thần nữ Bùi thị."

 

Ta cong cong khóe môi, im lặng cười.

Thần nữ Bùi thị, ha ha.

 

Ta duỗi đôi bàn tay bị tra tấn của mình ra suýt bật cười

 

Quanh đi quẩn lại, vẫn là trở lại điểm xuất phát 

 

Cái gọi là thiên mệnh thần nữ, chung quy là ta.

 

Bị áp chế vài chục năm, linh mạch thần nữ rốt cục cũng tỉnh lại.

 

6

 

Trên mộ phần của Tôn bà bà ta đốt ba nén hương.

 

Ta cùng Tống Từ một thân hỉ phục đỏ chót dập đầu ba cái.

 

Gió dần lắng xuống , ta quay đầu nhìn Tống Từ:

 

"Thế gian bắt nạt ta, nhạo báng ta, làm nhục ta, cười ta, khinh ta, ta nên như thế nào?"

 

Hắn nhíu mày: "Nhẫn nhịn làm gì?"

 

Ta lạnh lùng cười: "Phải rồi, sao ta phải nhịn. Ta phải trả cho họ gấp 10 lần"

 

Ta nhìn thẳng vào hai mắt hắn: "Chơi chán rồi, Thất hoàng tử, đến thời điểm cần phải trở về rồi ."

 

Hắn gật đầu, không chút nào ngạc nhiên trước cách ta xưng hô: "Tốt, nghe lời Bùi đại cô nương."

 

Ta lấy ra gói thuốc Tôn bà bà tự chế

 

Chỉ còn cuối cùng một gói ta hòa với nước trà, nuốt xuống.

 

Tống Từ giương mắt: "Ngươi nói là, là Vô Ảnh thảo chế trụ thần nữ linh mạch của ngươi?"

 

Ta gật đầu.

 

Bà bà nói dòng máu của ta bên trong có vị Vô Ảnh thảo nồng đậm, thứ này trong m.á.u cơ bản vô hại với con người .

 

Vì vô hại, lúc đầu ta cũng không muốn để ý tới, nhưng bà bà nói có biện pháp loại bỏ, tâm ý của bà ta cũng không cự tuyệt.

 

Cho nên, mới có những gói thuốc này.

 

Ta cũng là mới biết được cách đây không lâu, vô ảnh thảo có thể áp chế năng lực của ta.

 

Tống Từ cau mày: "Vậy ngươi như thế nào biết được, là Bùi Thiệu Hoa hạ thuốc?"

 

Ta cười lạnh: "Thứ này, theo m.á.u mà vào. Ta từ nhỏ đến lớn, kim tôn ngọc quý, da thịt đều chưa từng trầy xước. Chỉ có duy nhất năm ba tuổi, tại tử viện của Bùi Thiệu Hoa ta bị ngã trong sân, nơi ta ngã cũng có mọc Vô Ảnh thảo này”

 

Tống Từ không hiểu: "Ba tuổi? Bùi Thiệu Hoa ba tuổi đã có tâm cơ sâu như vậy? Lại nói, nàng lại như thế nào lại biết vô ảnh thảo có thể áp chế năng lực của ngươi?"

 

Ta ngửa đầu, nhìn về phía vẫn bầu trời vẫn chưa có ánh nắng 

 

"Đúng vậy , ta cũng rất muốn biết. Muốn biết nàng ta vì sao biết ta cùng thất hoàng tử ẩn thân ở đây, muốn biết nàng cùng Thái tử tại sao lại ra tay tàn độc không tiếc g.i.ế.c toàn bộ thôn dân. Muốn biết nàng vì sao không phải thần nữ lại có thể cầu mưa, muốn biết nàng vì sao trời sinh thông minh, đối với rất nhiều chuyện giống như là biết trước." 

 

Cảm giác nàng ta đã sớm nắm hết thảy mọi thứ như lòng bàn tay.

 

Nhưng không còn quan trọng nữa .

 

Ta sẽ đem hết thảy những gì bọn họ có nghiền nát.

 

Không phải đoạt lại, là phá nát.

 

Bùi gia, ta từ bỏ.

 

Cái danh xưng thần nữ Bùi thị ta cũng không muốn.

 

Ta không phải thần nữ Bùi thị sống vì muôn dân, ta là Bùi Khinh Chương chỉ sống vì bản thân mình.

 

7

 

Đường lên kinh ngày đó, ta đã rất mệt mỏi.

Tống từ chọc chọc ta đang ngủ gật : "Tỉnh đi, a Chương, dùng bữa thôi.”

 

Ta nhận lấy bát mì ăn chậm rãi.

 

Một người mang danh thần nữ giả, một người hoàng tử mất tích, chúng ta thậm chí còn không vào tửu lâu ăn uống mà chỉ tạm bợ ngồi ở quán ven đường.

 

Người đi trên đường đang bàn luận về thần nữ, hớn hở ra mặt.

 

Tống Từ có chút hăng hái hóng chuyện, chống cái cằm nghe ngóng.

 

"Đã nghe chưa a Chương? Bùi Thiệu Hoa muốn trong ngày Thái hậu đại thọ đốt hương đánh đàn, triệu hoán thất thải tường vân, Phượng Hoàng Thần điểu. Cầu phúc Thái hậu nhật nguyệt đồng thọ. Cho nên a Chương, hôm đó là có thất thải tường vân, Phượng Hoàng Thần điểu hay không?"

 

Ta nuốt xuống miếng cuối cùng , lau miệng, thanh âm nhàn nhạt: "Có."

Ta cảm giác được, thần điểu sắp xuất hiện 

 

Hắn sửng sốt: "Làm sao thần nữ giả lại biết?"

 

"Nàng biết thì sao đâu?" Ta cong môi.

 

"Đã chắc chắn như vậy, vậy ta liền đưa nàng một món lễ lớn."

 

Nàng tựa hồ xem thường sức mạnh của thần nữ, có đôi khi những thứ định sẵn cũng chưa chắc thành sự thật

 

8

 

Ta cùng Tống Từ tiến cung hôm đó, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Không ai nghĩ đến Thất hoàng tử mất tích nhiều năm vậy còn có thể trở về, còn mang về một Bùi đại tiểu thư.

"Đây là thê tử ta cưới trong thời gian thất lạc, nếu như phụ hoàng còn nhận ta, vậy nàng chính là Thất hoàng phi."

 

Tống từ như thế giới thiệu ta.

 

Hắn là hoàng tử do Hoàng phi mà hoàng thượng yêu thương nhất hạ sinh, năm đó hoàng phi sinh xong Thất hoàng tử liền qua đời , Hoàng đế liền trút giận lên Thất hoàng tử, đem người đưa ra ngoài cung, không nghĩ tới, hạ nhân không coi chừng, hắn mất tích.

 

Hoàng Thượng nhìn thấy gương mặt nhiều nét giống người mình yêu, cuối cùng là nghẹn ngào.

 

Ta danh chính ngôn thuận trở thành Thất hoàng phi.

 

Ngày đó, ta gặp được mẫu thân.

 

Gương mặt lạnh lùng nói: "Ngươi sớm đã không phải người nhà họ Bùi, trở về làm cái gì?Ta cảnh cáo ngươi, chớ có lợi dụng Thiệu Hoa"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lang-van-dai/chuong-2.html.]

 

Ta giật nhẹ khóe miệng, nội tâm vậy mà không có chút nào d.a.o động.

Mẫu thân đã từng yêu thương cưng chiều ta, cuối cùng không còn tồn tại.

 

Cái bà cần là một thần nữ Bùi thị có thể mang đến vinh quang, không phải nữ nhi của bà.

 

Ta không nói chuyện, quay người rời đi.

 

Lướt qua Bùi Thiệu Hoa.

 

Nàng một thân váy dài lụa mỏng màu đỏ, cao quý thanh nhã , cũng không còn đơn điệu và mờ mịt như xưa.

Nàng mặt mày trang điểm tỉ mỉ, ôn nhu gọi “Mẫu thân" .

 

Làn gió thơm tràn qua, nhanh đến mức đuôi mắt đều chưa từng quét ta một chút.

Ở trong mắt nàng, chỉ sợ ta đã sớm không đáng nhắc tới.

 

Ta im lặng lắc đầu, không ở lại nữa

 

9

 

Thọ thần Thái hậu nháy mắt mà đến.

 

Ánh nắng vừa đúng, cả gió cũng mang nét dịu dàng .

 

Thực sự là một thời tiết tuyệt vời .

 

Sau khi ăn mừng, đám người tề tụ lại Lăng Vân Đài.

 

Sự kiện chính bắt đầu.

 

Bùi Thiệu Hoa váy dài uốn lượn, leo lên lăng Vân Đài.

 

Bách tính bắt đầu náo động, kích động vạn phần, lên tiếng hô to.

 

"Thần nữ, thần nữ!"

 

Bùi Thiệu Hoa bên môi mỉm cười, đưa hai tay lên, thanh âm ồn ào ngừng lại.

 

Nàng hài lòng gật đầu.

 

Rửa tay đốt hương, bày lục vu đàn.

 

"Tranh" Một tiếng, tiếng đàn vang lên.

 

Dần dần lan tràn ra.

 

Ta đứng ở nơi hẻo lánh, nghiêng người, khóe miệng cười thản nhiên.

 

Bình tĩnh mà xem xét, Bùi Thiệu Hoa đánh đàn không tệ.

 

Mặc dù không so được với ta.

 

Tiếng đàn uyển chuyển, trên trời mây trắng dần dần tan, dần dần lộ ra mấy sợi ánh sáng rực rỡ 

 

Không chỉ bách tính, nhóm vương công quý tộc cũng bắt đầu ngửa đầu nhìn trời.

 

Rất nhanh, tia sáng đem đám mây chia thành nhiều dải tơ lụa màu sắc.

 

Mà phương xa, tước điểu dần dần tới gần, mơ hồ trong đó, có phượng hoàng hót

 

Thái hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y thần nữ, hai con ngươi tỏa ánh sáng.

 

Ta trầm thấp cười một tiếng, tiện tay bẻ bên cạnh một mảnh lá liễu.

 

Ở nơi hẻo lánh không người chú ý bên trong cung, khúc âm thanh dần dần vang lên.

 

Âm điệu không rõ ràng , loại nhạc khúc lại là tà âm trầm thấp.

 

Chỉ trong chốc lát, mặt trời mờ đi, Xuất hiện nhật thực, áng mây dần dần bị o ép một tầng mây đen thay thế.

 

Âm phong cuồn cuộn nổi lên trên đỉnh Lăng Vân Đài.

 

Bùi Thiệu Hoa không hề hay biết, đắm chìm trong hào quang của chính mình.

 

Dân chúng bắt đầu chú ý tới thời tiết dị thường, có người"A?" Một tiếng, lại không dám lại lên tiếng.

 

Cát vàng cuốn lên lá rụng, thậm chí điểm tâm trước mặt hoàng đế đều bị gió cát lật đổ..

 

Có người kinh hô to một tiếng: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Mái tóc dài của Bùi Thiệu Hoa cuốn cả vào mặt, nàng rốt cục ngừng cười dừng lại tiếng đàn, ngạc nhiên ngẩng đầu.

 

Đáng tiếc, đây chỉ là mới bắt đầu.

 

Rất nhanh, đàn quạ đen từ hướng tây bắc bay tới, đen nghịt một mảnh, theo sát chúng là ong vò vẽ, nhện lần lượt theo sau.

 

Thái hậu dẫn đầu ngồi dậy trước sắc mặt vô cùng u ám.

 

Nàng chỉ hướng Bùi Thiệu Hoa, tức giận, đầu ngón tay hộ giáp đều đang phát run: "Bùi thị nữ, ngươi có ý tứ gì?"

 

Vào thọ thần ngày đó, thứ được dẫn tới lại chính là quạ đen độc trùng, thiên hạ bách tính nhìn vào Thái hậu như thế nào?

 

Bùi Thiêuh Hoa sắc mặt trắng bệch, gió lạnh quét qua Lăng Vân Đài, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, run rẩy : "Không phải, không phải như vậy......"

 

Nàng muốn nói, lúc đầu muốn dẫn tới, không phải những vật này.

 

Nàng muốn nói, Phượng Hoàng Thần điểu đâu?

 

Tay ta vuốt ve góc lá liễu, âm điệu dần dần chuyển trầm thấp.

 

Đứng trên Lăng Vân Đài đã lâu, chỉ sợ nàng quên mất , nàng vốn là cái gì cũng triệu hoán không ra được.

 

Mặc kệ là thần điểu Phượng Hoàng, hoặc là độc trùng hung thú.

 

"A!"

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy Thái hậu che lấy cánh tay đẫm m.á.u , hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

 

"Bùi Thiệu Hoa , ngươi thật to gan."

 

Chẳng biết lúc nào, từ dưới nền đất rất nhiều chuột đến, thậm chí còn có cả rệp và rắn độc.

 

Mà cách Thái hậu không xa là một con rắn độc miệng đầy m.á.u khè rất đáng sợ

 

Bách tính cũng bắt đầu bốn phía chạy trốn, chẳng ai còn nhớ được thần nữ vẫn đang đứng trên Lăng Vân Đài.

 

Hoàng đế tức giận xua rệp đang bò lên ống tay áo đứng dậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

"Bùi thị nữ, trẫm lệnh ngươi, dừng lại!"

 

Bùi Thiếu Hoa thất kinh quay người lại, kém chút trượt chân trên mặt đất.

 

Nàng run rẩy ngón tay, tiếp tục đánh đàn.

 

Thủ pháp lộn xộn, khúc không thành khúc, điều không thành điều.

 

Tình trạng hỗn loạn không có gì thay đổi 

Ngược lại, đàn quạ đen như mực bắt đầu hướng tới gần nàng, tại đỉnh đầu nàng xoay quanh.

 

Sàn sạt tiếng kêu ré xé rách màng nhĩ của nàng.

Nàng rốt cục cũng nhịn không được nữa, vứt đàn xuống, bịt lấy lỗ tai thét chói tai chạy xuống Lăng Vân Đài.

 

Thế nhưng bọn chúng cũng không có bỏ qua nàng, tấn công từ mọi phía

Trên mặt nàng chảy ra máu, bị mổ mù một con mắt.

 

"Nàng dọa nàng ta ngất đi vì sợ ?"

 

Ta vuốt vuốt lá xanh, thanh âm nhàn nhạt.

 

Tống Từ gật đầu: "Không chỉ nàng, Thái hậu, còn có thật nhiều cung phi, đều ngất đi."

 

Ta nhún vai, ý bảo hiểu rõ.

 

Âm khúc lại vang lên, chim thú lui tán.

 

Trận rối loạn này kết thúc trong mù mịt.

 

Ta quay người muốn về, bị Tống Từ đè bả vai, hắn nhìn không ra hỉ nộ.

 

"Vì sao nhằm vào Thái hậu?"

 

Ta nhíu mày: "Ngươi không vui sao?"

 

Hắn ngưng ta một lát, cuối cùng là cười một tiếng: "Đa tạ."

 

Ta biết, mẫu phi hắn c.h.ế.t cùng Thái hậu thoát không khỏi liên quan.

 

Ta cảm tạ hắn, cho ta nhà để về, có thể có một thân phận danh chính ngôn thuận đứng tại hoàng cung.

 

Cho nên, có qua có lại mà thôi.

 

10

 

Muốn đem một người đưa vào Địa Ngục, phải thực hiện từng bước một

Tại Thọ thần của Thái hậu, để thanh danh của Bùi Thiệu Hoa trực tiếp giảm lớn.

 

Những người trước kia tôn sùng thờ phụng nàng, cũng bắt đầu nói năng thận trọng, yên lặng đốt mấy câu thơ đã từng lấy làm tự hào

 

Cũng có người không có mặt, không thể tin được: “Nữ thần cũng là con người, nàng chỉ là phạm sai lầm mà thôi, sao ngươi không thể tha thứ cho nàng?”

 

Có người phản bác: "Đây quả thật là phạm sai lầm sao? Vẫn là nói nàng, căn bản là triệu hoán không ra Phượng Hoàng Thần điểu? Lại hoặc là, nàng căn bản cũng không phải là thần nữ chân chính đâu?"

 

"Làm sao có thể? Nàng không phải thần nữ ai là thần nữ, chẳng lẽ là vị Bùi đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà kia sao? Ha ha!"

 

Đám người phát ra một trận cười vang, thư sinh phản bác mặt đỏ lên.

 

Ai lại không biết, Bùi Khinh Chương bị hủy tay, liền đàn không được, chỉ sợ đời này đều không đến được Lăng Vân Đài.

 

Gặp lại Bùi Thiệu Hoa lần nữa là tại tẩm cung Thái hậu trong thiên điện.

Thái hậu trúng độc rắn, đến nay chưa tỉnh.

 

Nàng bị buộc ở đây, cầu phúc cho Thái hậu 

 

Đã từng là thần nữ Bùi thị, giờ đây gảy dây đàn ngón tay đến sưng đỏ.

 

Nàng mù một con mắt, trên mặt che vải đen.

 

Ta còn chú ý tới, bên trên má trái , dấu bàn tay đỏ tươi .

 

Nghĩ đến đi ra ngoài gặp được Bùi Đại phu nhân, tâm trạng ta lại nhẹ nhõm

 

Nàng rốt cục mắt nhìn thẳng ta, bản chất dữ tợn lộ ra đáng sợ.

 

"Bùi Khinh Chương, có phải là ngươi làm hay không?"

 

Ta nghiêng đầu lãnh đạm: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

 

Ta cho là nàng sẽ đoán được, ai ngờ nàng lại mê man ngẩng đầu.

 

"Không thể nào, trong sách rõ ràng nói qua, nữ chính cảm giác được Phượng Hoàng Thần điểu, lúc này mới vì Thái hậu cầu phúc. Ngày đó rõ ràng có Phượng Hoàng Thần điểu, đến cùng vì sao lại trở thành thế này?"

 

Nói giống như là nhớ tới cái gì, đột nhiên bắt lấy tay ta, móng tay hung hăng vạch lên.

 

Ta hai tay không tiện, nhất thời không quan sát lại bị nàng vạch trúng chảy ra máu.

 

Nàng hít hà, bỗng nhiên ngẩng đầu trừng ta.

 

"Trong vô ảnh thảo trong ngưới ngươi đâu?Sao ngươi dám lấy nó ra?"

 

Ta híp híp mắt: "Quả nhiên là ngươi."

 

Nàng lại giống là nghi hoặc lẩm bẩm.

"Không đúng, nữ chính rõ ràng chỉ có cảm về năng lực, căn bản không thể lại khống chế thú vật sinh linh. Trong sách rõ ràng nói qua, chỉ có thần nữ đời thứ nhất mới có thể hô phong hoán vũ, điều khiển chim thú côn trùng. Coi như ngươi khôi phục năng lực, ngươi cũng không thể nào làm được những thứ này. Không thể nào...... Đây chỉ là ngoài ý muốn."

 

Sắc mặt nàng tái nhợt lẩm bẩm, mặt ta tối sầm khi nghe thấy, ta đá Bùi Thiệu Hoa xuống đất một cách thô bạo

 

"Trong sách, là sách gì?"

 

Nghe nàng nói thì ban đầu chúng ta là nhân vật trong sách?

 

Nàng lấy lại tinh thần tỉnh táo lại và nhìn ta nhướng mày, vẻ mặt đầy vẻ thương hại trịch thượng và một nụ cười khinh thường.

 

"Đáng thương cho các ngươi, bất quá chỉ là nhân vật trong sách . Nhân sinh của các ngươi, trước là người khác viết, về sau cũng chỉ để cho ta đến mặc ý sửa."

 

Ta giẫm lên trên lưng nàng ta, lại tăng thêm vài phần sức lực, vừa hung ác đem người đá bay ra ngoài.

 

Trong căn phòng ấm áp, ta lạnh lùng nói.

 

"Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi biết, vận mệnh, đến cùng do ai viết!"

Loading...