Lang Vương Sủng Phi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-30 15:21:41
Lượt xem: 4,771
Qua bao năm tháng, chúng ta cải trang qua nhiều thân phận, thành huynh muội, phụ tử, lão gia quyền quý cùng phòng thiếp nơi khuê phòng...
Các loại nhân vật, có thể nói là hạ bút thành văn......
Qua hai canh giờ, cả bàn đều nóng nản vì thua, chỉ có một người còn bình tĩnh, những người còn lại la hét ầm ĩ chuẩn bị đánh ta.
Ta bình tĩnh xoa xoa cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn như hai viên gạch. Ta cầm một cây gậy to bằng cổ tay đập mạnh vào cánh tay, cây gậy gãy thành hai đoạn.
Lũ người vừa còn mắng chửi om sòm, bỗng chốc im phăng phắc, đến nỗi có người sợ quá đánh rắm nghe rõ mồn một.
Sau đó ta nhìn thấy Hạ Khê Vân lén lút bước ra từ sau rèm.
Nàng ta là người của Hoàng thượng?
Khi ra về, ta cố tình đi sát bên rèm, cố ý nhìn vào bên trong. Mãi cho đến khi thấy bóng người quen thuộc, ta mới sải bước rời đi.
Vừa về tới phủ, ta đã thấy Hạ Khê Vân đang nói chuyện rôm rả với cẩu nam nhân kia.
Nói chuyện thì nói đi, làm nũng một cách lộ liễu thế.
Tên cẩu nam nhân chưa từng xem nam đức không những thế còn chẳng ngăn cản.
Ta thủ sẵn roi da bên eo, tiến về phía Hạ Khê Vân. Lúc này, cả hai người họ vẫn còn vô tư nói cười, đến khi thấy ta thì cả hai đều kinh sợ run rẩy.
"Thứ xấu xí ở đâu chui ra vậy?"
Roi trong tay tôi liền vung ra khi Hạ Khê Vân mè nheo tiến tới Cố Thừa Cảnh.
Tên cẩu nam nhân thấy thế chẳng lành, một cú bật cao nhảy xa, bỏ lại Hạ Khê Vân đứng trơ như tượng giữa cơn bão…
Khó diễn tả bằng lời nhưng hành động này rất phù hợp với thiết lập nhân vật tàn nhẫn, ích kỷ của hắn.
Ta vung roi đuổi theo Hạ Khê Vân chạy điên cuồng khắp sân
Cố Thừa Cảnh chỉ đứng dựa vào cây xem náo nhiệt, bên kia Tinh Hồi và Diêm Thống lĩnh thấy thế mà khoái lắm, chỉ mong mình cũng có thể ra sức giúp một tay.
Truy đuổi trong khoảng thời gian uống một chén trà, cảm giác như bị điện giật lan tỏa khắp toàn thân.
Ta ném roi, thân run như cành trúc, khóc lóc chạy đến bên Cố Thừa Cảnh, đất trời như muốn rung chuyển.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong mắt Cố Thừa Cảnh, ta thấy rõ thái độ khinh ghét không hề che giấu.
Nhưng hắn không dám chạy trốn.
Ta dang rộng vòng tay ôm lấy hắn, kêu gào thảm thiết: "Vương gia, viên gạch ở n.g.ự.c rơi vào trong yếm rồi!"
Chân mày Cố Thừa Cảnh khẽ động, cúi người định ôm lấy ta.
Thử mấy lần cũng không thể ôm nổi, hắn bực bội kéo ta ra sau cây, đưa tay vào trong áo, mặt đen xì lấy ra sáu viên gạch ném xuống đất.
"Nàng khá lắm, sao nàng không dỡ tường Vương phủ ra mà đắp lên người cho kín đáo?"
Ta nhớ lại lúc nãy Hạ Khê Vân làm nũng với hắn, bỗng thấy vui.
Long trọng bỏ lớp mặt nạ da người xuống, ta nở nụ cười dịu dàng tiến lại, ôm chặt lấy Cố Thừa Cảnh:"Phu quân, hôn thiếp"
Cố Thừa Cảnh cụp mắt nhìn ta, giọng nói trầm thấp: "Có nhiều người đang nhìn, nàng thực sự muốn?"
Ta bĩu môi chẳng thèm nói, toàn là đồ mặt dày, giả vờ trong sáng như sói xám.
Cơn nóng ấm bất chợt áp sát, hơi thở rực rỡ trong chốc lát bao trùm cả người, Cố Thừa Cảnh nâng gáy ta mà hôn chậm rãi, triền miên.
Ta chỉ muốn chọc tức Hạ Khê Vân, nào ngờ lại có một màn trình diễn nóng bỏng như vậy...
"Vương gia, nghĩa muội của chàng giận bỏ đi rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lang-vuong-sung-phi/chuong-12.html.]
Cố Thừa Cảnh hững hờ ừ một tiếng, vác ta lên vai sải bước đi vào phòng: "Nàng thoải mái rồi, cũng nên đến lượt phu quân thoải mái."
Haha! Ta đã biết mà!
Toàn là những kẻ miệng nói không nhưng hành động lại thành thật.
Sau hồi ân ái, ta mới bàn chính sự với Cố Thừa Cảnh.
Hắn vuốt mái tóc ta, ngả lưng lắng nghe ta huyên thuyên.
Nàng ta là người Nam Uyển Quốc, thật ra cũng không phải không có khả năng. Dù sao, vách đá mà bản vương rơi xuống cũng nằm ở Nam Uyển Quốc..
Ta ngồi dậy, khoanh chân, quấn chăn, nghiêng đầu: "Nàng ta là người Nam Uyển Quốc, vậy mà lại có người tiếp ứng trong kinh thành?"
Khi ta ngồi dậy, Cố Thừa Cảnh cũng theo sát, hắn chẳng biết xấu hổ mà dựa vào lòng ta, suýt thì đè bẹp ta.
"Có người tiếp ứng mới là bình thường. Không có người tiếp ứng, nàng ta đến kinh thành để làm gì? Mưu đồ để phu nhân lấy roi quất nàng ta? Hay là mưu đồ mỗi ngày chọc tức nàng? Thật là ngốc nghếch…"
Cẩu nam nhân vừa nói vừa xoa bóp khắp người lão nương rồi lại chê bai thân thể của lão nương.
Bạc bẽo.
"Hôm nay, trên bàn đánh bạc của thiếp đúng là có một vị khách rất khác biệt!"
Cố Thừa Cảnh tiếp tục xoa nắn cười nói: "Thèm khát nhan sắc của nàng à? Khẩu vị nặng đấy nhỉ? Bộ dạng này của nàng, nếu phụ thân nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ đ.â.m đầu vào cột mà chết."
Ta liếc mắt: "Thiếp thắng từ đầu đến cuối, ai cũng muốn đánh thiếp, chỉ có hắn ta, vậy mà lại không hề tức giận! Theo kinh nghiệm nhiều năm của thiếp, loại người này, hoặc là quá giàu có, không quan tâm đến mấy đồng tiền lẻ, hoặc là, mục đích của hắn ta không nằm ở việc cờ bạc!"
Cố Thừa Cảnh nhéo nhéo mặt ta, không nghiêm chỉnh nói: "Mặc Khanh, bổn vương phát hiện nàng cùng nhạc phụ bộ dạng là thật không giống, nhạc phụ diện mạo kia, xấu đến bản vương cũng không muốn nhìn thẳng...
Ta vỗ một cái lên mặt hắn: "Chàng đặc biệt cả ngày chỉ biết khanh khanh ta ta, cũng không biết, chàng nắm giữ triều chính thanh danh truyền đi như thế nào ."
Cố Thừa Cảnh mặt dày, xoa mặt rồi lại tiến đến gần : "Ta hiện tại cảm thấy nàng so quốc sự còn thú vị hơn nhiều…"
Ta:…
Bại tướng dưới tay Nam Uyên lại vùng dậy trở lại.
Lần này, phụ thân đã rất thức thời không can ngăn nữa, vì ta đã lén viết thư cho ông.
[Có phu quân tử tế, hãy buông tha chàng ấy.]
Ký tên bằng dấu m.á.u đỏ tươi để hăm dọa lão già.
Máu này dĩ nhiên là của Diêm thống lĩnh.
Nhưng Cố Thừa Cảnh thiếu suy nghĩ, lại chủ động tiếp nhận
"Chàng chính là muốn cho thiếp thành góa phụ!"
Ta không có!
"Chàng vứt thiếp ở nhà thủ tiết, còn nắm tay muội muội của ngươi tình tứ ngoài kia!"
“Ta xin thề là không có!”
Ta ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa, hai chân đạp lia lịa: "Chàng có thì chàng có! Lại đi một lần nữa là mấy năm, thiếp không đợi nữa, thiếp muốn đi lấy phu quân khác!"
Cố Thừa Cảnh đang cố gắng thuyết phục phu nhân của mình để hắn được đi thực hiện nhiệm vụ. Hắn biết rằng nhiệm vụ này nguy hiểm nhưng hắn cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để ngăn chặn âm mưu của Nam Uyên Quốc. Hắn hứa với phu nhân của mình rằng hắn sẽ không đi lâu và sẽ sớm trở về.
Ta bĩu môi tức giận.
Cố Thừa Cảnh đưa tay vuốt ve mái tóc của ta, an ủi: "Nàng không phải muốn làm Hoàng hậu sao? Đợi ta trở về, ta sẽ cho nàng làm Hoàng hậu, ngoan nhé."