Lang Vương Sủng Phi - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-03-30 15:25:39
Lượt xem: 4,143
Nói về, phụ thân nàng ấy là viên quan, gia đình nàng ấy cũng không thiếu tiền, tại sao nàng ấy lại cần phải cố chấp với tiền bạc như vậy?
Ta nghe nói, Văn đại nhân cũng là một người kỳ lạ, luôn cảm thấy mình không chừng ngày nào đó liền đụng trụ, đem ngân phiếu khóa ở trong rương nhỏ chìm trong ao, dặn dò người trong phủ, khi nào hắn chết, mới có thể lấy ra đưa cho Mặc Khanh...
Sau này Mặc Khanh kể, nàng đã lén xuống ao lấy trộm hộp vào một đêm vài năm trước nhưng nàng thấy bạc đã ngâm tới mức tan thành tro, nàng đau lòng tới mức ba ngày sau vẫn khóc hết nước mắt, bắt đầu điên cuồng vơ vét của cải…
Ta cảm thấy bộ lộ óc của hai phụ tử họ chắc chắn là giống hệt nhau, người này dám ném ngân phiếu xuống ao, người kia dám liều lĩnh xuống xem thử...
Không phải người một nhà tuyệt đối không làm ra được việc này.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mặc Khanh còn nghiêm trọng khuyên ta: "Vương gia, ngài cất ngân phiếu đâu rồi? Chắc không chìm xuống hồ rồi chứ? Ngài dùng nghĩ không ra, không có chỗ cất giấu nói cho thiếp biết, ngàn vạn lần đừng giống phụ thân thiếp. Hồ sen thật không thích hợp để giấu ngân phiếu thiếp nói cho chàng biết, phụ thân ta đến giờ vẫn không biết chuyện ngân phiếu của ông ấy trôi theo nước, nếu không, ta đoán ông ấy sẽ đụng đầu vào cột."
Ta nhếch môi, nói cho nàng biết còn không phải suốt đêm ôm tiền chạy trốn? So với Thanh An thì ta còn có phần thắng, chứ so với Ngân Phiếu thì ta phải tự mình hiểu lấy.
Khi thư hoà thân được gửi đến doanh trại, các tướng sĩ đều vô cùng tức giận.
Ta đã ngồi trên núi một đêm, nàng ấy dù có làm gì cũng chỉ là một nữ nhi, nếu ta bỏ nàng ấy lại, nàng ấy sẽ ghét ta phải không?
Đây là đường cùng, Mặc Khanh chỉ là một cái cớ. Đánh cược là hướng về lòng dân.
Nếu ta hết lòng bảo vệ nàng, sẽ mất lòng dân, nếu ta không bảo vệ nàng, sau này Nam Uyên quốc lấy nàng ra làm uy hiếp, gán cho ta cái tội bất nhân bất nghĩa, hậu quả vẫn như vậy.
Theo lý trí mà nói, hòa thân cũng không thể giải quyết vấn đề tiếp theo, nàng chết, mới là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Nàng chết, ta liền không có lo lắng về sau.
"Vương gia đang chuẩn bị từ bỏ vương phi sao?"
A Húc là hộ vệ của ta, hắn mang một bình rượu đến và ngồi xuống bên ta: "Ở trước mặt quốc gia đại nghĩa, nàng chỉ là một nữ nhân."
Hắn dừng một chút: "Nhưng ở vương phủ, Vương phi là thê tử cả của Vương gia, ở Văn phủ, nàng là nữ nhi duy nhất của Văn đại nhân.
Ta nhấp một hớp rượu, trong đầu hiện lên hình ảnh sống động của Mặc Khanh.
Nàng ấy là một cô nương vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, những ngày có nàng ấy, ngày nào cũng thật vui vẻ.
Đến nỗi khi trở về quân doanh gần một tháng rồi, mỗi sáng, ta vẫn theo thói quen muốn ôm nàng ấy vào lòng.
Đêm về ngủ đến nửa đêm, trong lòng thiếu mất sự ấm áp ấy, cảm thấy không có gì cả.
Nếu không có nàng ấy, cuộc sống của ta sẽ trở lại như trước, chẳng có gì thay đổi.
Ta không muốn.
Nhưng ta không thể lấy chiến tranh đánh cược.
Ngoài việc là người phu quân của nàng, ta có mấy chục vạn tướng sĩ ở phía sau, mà mấy chục vạn tướng sĩ này lại hàng triệu bách tính."
Ta mong muốn cùng nàng chung sống trọn đời, các vị tướng sĩ há chẳng mong ước đoàn tụ cùng thê tử con cái? Trong dân gian há có ai nguyện lìa xa người thân?
Trách nhiệm đặt lên vai, không bên nào không khiến người ta không nỡ.
"Nếu chuyện này chỉ liên quan đến ta và hoàng tử Nam Uyên, ta sẽ dốc toàn lực để cướp nàng về, nhưng vì sự liên quan đến cả hai nước, bách tính vô tội."
Ta lại uống một ngụm rượu, dùng sức đè nén tiếng nấc nghẹn nơi n.g.ự.c mình.
"Vương gia đã đưa ra quyết định rồi"
A Húc bất đắc dĩ lôi ra một phong thư: "Đúng như ngài nghĩ, Vương phi đang trên đường hòa thân."
Nhìn lá thư đó, ta bị sững sờ trong chốc lát, ta đưa tay vuốt ve lá thư, trong lòng đau đớn vô cùng.
Giờ này thì ta nhận ra, thực ra, ta không hiểu nàng ấy.
Bình thường nàng ấy luôn thoải mái, khiến ta bỏ qua việc, phụ thân nàng ấy là Văn đại nhân trung thành.
Ngự sử là người bất khuất nhất trên triều đường, phụ thân nàng chỉ nhìn vào đúng sai chứ không sợ chết, nàng là người kế tục đại nghĩa, trong lòng tự có một chuẩn mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lang-vuong-sung-phi/chuong-16.html.]
Đêm đó, ta đã uống hết bình rượu này đến bình rượu khác.
Ta rất nhớ Mặc Khanh, ta rất muốn gặp nàng, rất muốn nói với nàng một lời xin lỗi, rất muốn nói cho nàng biết rằng nàng làm vậy cũng chẳng sao cả, rất muốn nói cho nàng biết rằng kỳ thực ta thật sự rất muốn cùng nàng sống tốt cả một đời...
Lá thư của Diêm thống lĩnh được nhận sau ba ngày.
Trên thư chỉ có vài chữ vội vã nhưng lòng tôi lại chùng xuống tận đáy.
Cái kiệu cưới phải dừng lại ở lưng chừng vách núi.
Ta bám vào tường một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Nàng biết hòa thân căn bản không giải quyết được vấn đề, nàng chuẩn bị nhảy xuống vực.
Nàng biết Hoàng thượng và Nam Uyên bất quá là muốn bắt điểm yếu của ta.
Chỉ có nàng ấy chết, ta mới không có điểm yếu.
Ta đột nhiên hối hận vì đã kết hôn với nàng ấy trong lúc bốc đồng.
Nếu chúng ta không thành thân, nàng ấy vẫn là cô nương làm trời làm đất như ngày nào.
Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, có thể ăn mặc thật lòe loẹt đi khắp phố, có thể trừng trị kẻ ác, có thể tùy ý làm những việc mình thích...
Tương lai gả cho một người nam nhân dịu dàng yêu thương mình, cũng sẽ trải qua một cuộc sống phong phú đầy màu sắc.
Nhưng giờ thì không còn nữa
Lần nữa nhìn thấy nàng, Mặc Khanh vẫn là bộ dáng kiêu ngạo đó.
Một thân hồng trang lộng lẫy, hàng mày tinh tế, đẹp như một yêu tinh dưới ánh trăng, hệt như ngày nàng lấy ta.
Cho dù là sắp chịu chết, trong mắt của nàng cũng không có chút sợ hãi nào.
Ở điểm này, nàng ấy có khí phách hơn phụ thân nàng ấy.
Nàng ấy đã nói rất nhiều câu hào hùng, ta không thể nghe rõ, mắt ta chỉ nhìn nàng ấy.
So với dáng vẻ nghiêm nghị của nàng vào lúc này, nói những lời hùng hồn vì đất nước, vì bách tính, thì ta thích hơn khi nàng nũng nịu và muốn được chiều chuộng, và nói với ta: "Phu quân, chàng ôm ta một cái nha."
"Phụ tử ta là ngự sử! Chúng ta Văn gia sống không biết sợ chết!"
Tóc nàng bay phất phơ trong gió, đôi mắt tựa như ánh nắng chói chang.
Đến giờ phút này, nàng ấy còn không quên xúi giục tướng sĩ theo về minh chủ, thật sự là tận dụng lợi ích tối đa.
Nàng ấy không nhìn ta một lần nào.
nàng ấy nhìn quân sĩ hoặc nhìn hoàng tử Nam Uyên.
Trong lòng nàng cũng có chút hận ta.
Có phải nàng ấy không muốn nhìn ta nữa không?
Ta từng nói với nàng, trở về có thể để cho nàng làm hoàng hậu.
Nhưng ta, lại không hề cố gắng vì nàng ấy.
Kể cả có có lý do chính đáng, nàng ấy cũng sẽ hận.
Khi nàng ấy rơi ra ngoài, trông nàng ấy như một đại bàng muốn tung cánh, trái tim tôi cũng theo đó mà bay đi.
Trận chiến này có lẽ là trận chiến có tinh thần hăng hái nhất trong những năm gần đây.
Ta c.h.ặ.t đ.ầ.u hoàng tử Nam Uyên quốc gửi về kinh đô, để làm kinh sợ, tướng sĩ Nam Uyên quốc chết, đầu hàng.