Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẬP DỊ - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:49:11
Lượt xem: 90

Thời gian trôi qua, mẹ kéo dài khoảng cách giữa những lần đến thăm, có khi hai ba tuần mới đến một lần, và mỗi lần đều nói: “Em gái con lại ốm rồi, con phải ngoan, đừng gây chuyện ở nhà ngoại, học hành chăm chỉ, mẹ không có thời gian lo cho con đâu.”

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám cãi lại.

 

Tôi sợ nếu mình làm sai, mẹ sẽ không bao giờ đến thăm tôi nữa.

 

Tôi đã sống ở nhà ngoại suốt sáu năm, hiếm khi về nhà vào các kỳ nghỉ hè hay đông, vì mẹ nói không có thời gian chăm cả hai.

 

Chỉ đến Tết hay những dịp lễ lớn, cả gia đình mới quây quần ăn một bữa cơm.

 

Trước khi vào cấp hai, bố cuối cùng cũng được điều chuyển về, và ông đưa tôi về nhà – nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

—------------

 

3

 

Sức khỏe của em gái đã tốt hơn rất nhiều, lúc đó em đã học lớp bốn.

 

Khi tôi vừa bước vào nhà, em gái đang nổi giận với mẹ: “Con không muốn ở chung phòng với chị đâu, con muốn có phòng riêng.”

 

Mẹ dỗ dành em: “Gia Gia ngoan, ở chung với chị để chị giúp con học bài, chăm sóc con trong sinh hoạt.”

 

Tôi nghe mà cảm thấy không thoải mái, đưa tôi về là để chăm sóc em gái sao?

 

Mẹ vẫn đang dỗ dành em: “Được rồi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đi ăn KFC, được không?”

 

Em gái bĩu môi nói: “Nhưng chỉ được đưa con đi thôi, không đưa chị đi.”

 

Mẹ vội vã đồng ý.

 

Nhưng tôi cũng muốn ăn chứ, tại sao lại như vậy?

 

Mấy năm qua, bố mẹ chưa từng đưa tôi đi ăn riêng một bữa nào.

 

Tôi nhìn bố cầu cứu, ông hắng giọng với mẹ: “Cho Tiểu Tiểu đi cùng nữa chứ.”

 

Mẹ liếc xéo ông một cái: “Khó khăn lắm mẹ mới dỗ được Gia Gia, đừng có làm rối lên.”

 

Bà liếc tôi với vẻ không vui: “Thôi được, lát nữa mẹ mang phần về cho con, con ở nhà dọn đồ trước đi.”

 

Tôi chỉ biết nghe lời và gật đầu.

 

Tôi đã đợi rất lâu, lâu đến mức bố đã ăn trưa xong mà hai mẹ con họ vẫn chưa về.

 

Tôi đói đến mức đau dạ dày, nhưng vẫn mơ tưởng đến bữa tiệc sắp tới.

 

Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, liền chạy ra.

 

Mẹ đưa cho tôi một chiếc hộp: “Trong này có một cái hamburger, con ăn đi.”

 

Chỉ có một cái hamburger thôi sao? Tôi hơi thất vọng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khi mở hộp ra, chiếc hamburger đã nguội ngắt, thậm chí còn bị cắn một miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lap-di/3.html.]

 

Tôi sững sờ.

 

Mẹ thực sự mang đồ thừa về cho tôi sao?

 

Thấy tôi không vui, bố bước lại gần.

 

Tôi ấm ức đưa hộp cho ông xem, nước mắt gần như không thể kìm nén.

 

“Bà này, sao cái hamburger này bị cắn một miếng thế này?”

 

Mẹ thản nhiên trả lời: “Gia Gia nói là chưa no, nên cắn một miếng.”

 

Em gái đứng bên cạnh làm mặt xấu: “Em muốn cắn một miếng đấy, thì sao nào? Chị không ăn thì đưa lại đây, em ăn.”

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa, xông tới đẩy mạnh em gái ngã xuống đất: “Tại sao chị không được ở chung phòng, tại sao chị không được mẹ đưa đi, tại sao em lại cắn cái hamburger của chị?”

 

Em gái ngã mạnh xuống đất và khóc lớn.

 

Mẹ tức giận tát tôi một cái: “Sao con có thể đẩy Gia Gia?”

 

Tôi không thèm quan tâm mà hét lên: “Con có còn là con gái của mẹ không? Mẹ chỉ biết thiên vị nó thôi.”

 

Mẹ định đánh tôi tiếp, nhưng bố đã ngăn lại.

 

Tôi bướng bỉnh đứng yên, trong khi em gái gào khóc không ngừng. Mẹ tức giận bỏ vào phòng, còn bố vội vàng đi dỗ dành bà.

 

Chẳng ai quan tâm đến việc tôi vẫn đang đói.

 

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi một mình đi vào bếp, máy móc nhét cái hamburger vào miệng.

 

Miếng gà rán nguội ngắt không còn giòn nữa, trộn với lớp bánh mì mềm nhũn, vị thật kỳ lạ.

 

Nhưng tôi vẫn ăn từng miếng một.

 

Đây là thứ thuộc về tôi, tôi sẽ không nhường cho em gái.

 

—--------

 

Sau lần cãi vã đó, em gái cũng đã bớt ngang bướng hơn.

 

Có lẽ bố cũng đã khuyên mẹ, vì bà bắt tôi xin lỗi em gái, nhưng thái độ của bà với tôi đã khá hơn trước nhiều.

 

Tôi ngoan ngoãn làm theo, chỉ cần sau khi xin lỗi, mẹ lại yêu thương tôi như lúc còn nhỏ là được.

 

Mặc dù mẹ thỉnh thoảng vẫn dạy tôi: “Em gái con từ nhỏ sức khỏe yếu, con lớn hơn nó hai tuổi, nên phải quan tâm và chăm sóc nó nhiều hơn.”

 

Tôi vẫn cố nhịn.

 

Cho đến gần cuối kỳ học, mọi thứ giữa tôi và em gái vẫn bình yên.

 

Ngày hôm đó, sau khi nhận kết quả thi, tôi về đến nhà và thấy em gái đã về.

 

Tôi đạt hạng nhì toàn trường, trong lòng háo hức chờ bố mẹ tan làm để khen ngợi tôi.

Loading...