LẤY OÁN BÁO ÂN - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:03:24
Lượt xem: 2,385
Một nhà bọn họ hòa thuận mỹ mãn, tôi thì lại bị cát vàng vùi lấp, dần dần bị người quên lãng, người nhà mà tôi thật lòng đối đãi, cho tới bây giờ đều chỉ coi tôi là một người công cụ.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi tràn đầy phẫn nộ thiếu chút nữa đè không được.
Đối mặt với câu hỏi của chị dâu một lần nữa, tôi nắm chặt tay, vẫn mỉm cười.
“Đúng vậy, chị dâu nói rất đúng.”
Phương Lê vẫn hài lòng đắc ý như trước.
“Dao Dao cũng nói như vậy kìa.”
Tôi bất động thanh sắc xoay người trở về phòng.
Đời này, tôi ngược lại muốn tận mắt nhìn xem cái gọi là Phật hệ của chị ta, có thể khiến con của chị ta có bao nhiêu thân thiết với chị ta đây.
2.
Bên ngoài, cháu trai còn đang khóc nháo, cuối cùng chị dâu tôi cũng đứng dậy và bế nó vào phòng tôi.
“Ngoan ngoan, đừng khóc, chúng ta đến xem dì nhỏ của con đang làm gì!”
Sau đó chị ta cố gắng đặt đứa cháu trai nhỏ lên giường tôi.
“Dao Dao, em giúp chị dâu dỗ dành đứa nhỏ một chút, chị dâu xem xong tập này sẽ dỗ đứa nhỏ.”
Nói xong liền muốn rời đi.
Tôi tóm lấy chị ta và đẩy cháu trai lại vào vòng tay chị ta.
“Chị dâu, chị là mẹ nó, con còn nhỏ, phải tiếp xúc nhiều với mẹ, sau này mới có thể ôm hôn mẹ.”
Chị dâu không muốn nhận, có chút bất mãn nhìn tôi.
“Em là dì của nó, chăm sóc nó một chút thì có sao đâu? Em xem mấy người dì trên mạng kìa, đều là tranh nhau chăm sóc cháu trai, sao tới em thì lại không làm?”
Kiếp trước, tôi cũng từng đề cập qua chuyện không muốn chăm sóc đứa bé và chị dâu cũng dùng lời như vậy mà nói tôi.
Nói tôi già mồm cãi láo, nói tôi thân tình đạm bạc, ngay cả cháu ruột của mình cũng không muốn chăm sóc.
Mẹ tôi cũng chỉ thẳng mặt mắng tôi, nói tôi là sói mắt trắng.
Sau khi bị bọn họ giáo huấn một trận, tôi đành phải yên lặng tiếp nhận trọng trách chăm sóc đứa nhỏ.
Cho đến trước khi bị anh trai tôi đánh chết, tôi vẫn còn một lòng lo lắng cho cháu trai.
Nhưng lần này, tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa.
"Chị dâu, lời này của chị nói không đúng rồi, chị là mẹ ruột của đứa bé, trên đời nào có mẹ ruột nào không chăm sóc con mình chứ?"
“Làm mẹ không phải đều như vậy sao? Cha mẹ yêu thương, đứa nhỏ lớn lên mới có thể hiếu thuận hiểu chuyện chứ.”
Tiếng nói của tôi rất lớn, người bên ngoài cũng có thể nghe rõ.
Dì cả nhìn qua trước, tôi nhanh chóng kéo chị dâu ra phòng khách.
“Dì cả, dì nói xem con nói có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lay-oan-bao-an/phan-2.html.]
Dì cả vừa mới bị chị dâu làm mất hết mặt mũi, thấy tình hình như thế liền có cớ mượn đề tài này để phát huy.
“Đúng vậy, Dao Dao nói rất đúng, nào có người làm mẹ không chăm sóc con của mình chứ? Chỉ sinh không nuôi cũng không phải chuyện người tốt có thể làm được, nhà chúng ta cũng không nên có điều này.”
Sắc mặt chị dâu cứng đờ, nhìn thoáng qua anh trai tôi, thấy anh ta không lên tiếng, hốc mắt nháy mắt đỏ bừng.
“Dao Dao, em làm gì vậy? Chị, chị chỉ muốn đi WC, nhờ em trông đứa bé giúp chị một lát thôi mà.”
"Ôi~cháu dâu, cái này là cháu không đúng rồi, hồi trước chúng ta chăm con ấy mà, đừng nói là đi WC, chính là xuống đồng làm việc cũng phải cõng theo đứa trẻ ở trên lưng, cháu cũng không phải là đi không trở lại, sao lại không thể chăm sóc đứa nhỏ chứ?"
Dì cả vỗ hai tay, bắt đầu nói đến khi đó bà chăm sóc con như thế nào.
Chị dâu ôm đứa nhỏ, đi cũng không được, không đi cũng không được, cuối cùng vẫn là mẹ tôi đi ra hòa giải thì chị ta mới được ôm đứa bé trở về phòng.
Dì cả ở sau lưng trừng mắt nhìn chị dâu một cái, sau đó lôi kéo mẹ tôi nói.
“Đứa con dâu này của chị ấy à, phải quản giáo thật tốt, chị xem cái bộ dạng đắc ý vừa rồi của nó đi.”
Mẹ tôi muốn nói lại thôi, xua tay nói quên đi.
Mãi đến khi ăn cơm, chị dâu cũng không lộ diện.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng anh trai tôi.
Tôi không quan tâm, thản nhiên ăn cơm của mình.
Sau khi dì tôi và những người khác rời đi, mẹ tôi bước vào phòng tôi.
Câu đầu tiên đi vào chính là:
"Dao Dao, con đi xin lỗi chị dâu con đi, sau này không được như vậy nữa.”
Thì ra là chị dâu nói cả nhà chúng tôi đều bắt nạt chị ta, chị ta muốn mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.
"Đang là Tết Nguyên Đán, nếu chị dâu con mà về nhà mẹ đẻ thì không biết người khác sẽ nói như thế nào về gia đình nhà chúng ta đâu!"
Kiếp trước, chị dâu cũng thường xuyên dùng chiêu này, mẹ tôi luôn buộc tôi phải đến xin lỗi bồi tội, sau đó lại mua một đống cho chị dâu thì chị ta mới "bất đắc dĩ" tha thứ tôi.
Nhìn vẻ mặt mẹ giả vờ tức giận như mọi khi, nhớ lại cảnh mẹ vội vàng che chở cho anh trai tôi sau khi tôi c.h.ế.t ở kiếp trước, tôi cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Tôi hít sâu một hơi, kéo tay mẹ tôi cười híp mắt nói:
"Mẹ, mẹ đã quên dì cả đã nói như thế nào rồi sao?”
Sắc mặt mẹ tôi cứng đờ, bình thường bà sợ nhất là dì cả, dì cả nói cái gì bà đều nghe nấy.
Thấy thế tôi liền rèn sắt khi còn nóng.
“Chúng ta phải nghe lời dì cả, nếu không để dì ấy biết thì dì lại trách mẹ, cái miệng kia của dì, mẹ cũng không phải là không biết.”
“Hơn nữa, mẹ yên tâm đi, chị dâu sẽ không về đâu.”
Sắc mặt mẹ tôi ngượng ngùng, có chút chần chờ hỏi:
"Thật sự sẽ không sao?"
Tôi cam đoan với mẹ, bà bán tín bán nghi đi ra ngoài.