Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY THÂN BÁO ĐÁP - Chương 10 - 11

Cập nhật lúc: 2024-05-09 11:25:15
Lượt xem: 3,377

10

Tôi vô thức muốn đẩy anh ta ra.

Nhưng sau nụ hôn nhẹ, tôi lại bị x/uyên th/ấu đến nỗi đau đớn dữ dội.

Lương Duật Hành đột nhiên ngừng động tác.

Từ lông mày anh ta, dải lụa buông thõng nhẹ nhàng đung đưa bên cổ tôi.

Tôi đ/au đến mức khóc thét lên, đầu ngón tay từ lâu đã vô thức ấ/n s/âu vào d/a th/ịt cánh tay anh.

Đôi bàn tay to lớn ban đầu nắm lấy eo tôi bỗng chẳng biết lúc nào đã buông ra.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Anh ta ôm chặt lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Tóc ướt rũ rượi bết vào mặt, bị những ngón tay thon dài của anh ta vuốt ra sau tai.

Nụ hôn nồng cháy, nhưng dịu dàng da diết, một lần nữa lại ấn xuống.

Anh ta tiếp tục đè tôi xuống khi tôi dần thích nghi, điên cuồng.

Giữa chừng, tôi bị ngất lịm đi.

Vì thế nên tôi không hề biết rằng.

Vào khoảnh khắc đó, Lương Duật Hành đã kéo chiếc khăn lụa che mắt ra.

Trong căn phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, anh ta chăm chú nhìn tôi.

Anh ta hôn trán tôi, rồi lần lượt hôn xuống.

Khi tôi tỉnh lại vào sáng hôm sau, tôi nhận ra mình đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, mềm mại.

Nửa bên giường còn lại thì trống trơn.

Dường như mọi chuyện xảy ra vào đêm qua chỉ là ảo giác.

Sau khi khó khăn lắm mới ngồi dậy rửa mặt, xuống lầu dùng bữa sáng.

Châu thúc nói với tôi rằng Lương Duật Hành đã rời đi từ đêm qua theo như thỏa thuận.

Tôi ngồi vào bàn ăn.

Nghĩ đến hành động vượt quá giới hạn của anh ta đêm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lay-than-bao-dap/chuong-10-11.html.]

Nghĩ đến việc cuối cùng tôi không kiểm soát được mình mà chìm đắm theo.

Gáy tôi liền nóng ran lên.

"Đã đưa tiền cho anh ta chưa?"

"Theo thỏa thuận đã trả một phần ba, phần còn lại sau khi cô xác nhận có thai sẽ chuyển hết cho anh ta."

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

11

Khách sạn InterContinental.

Lương Duật Hành đã sớm thay bộ quần áo rẻ tiền trên người.

Anh vừa bơi xong ở hồ bơi riêng trên tầng cao nhất.

Quản gia của Lương gia đã chờ sẵn ở phòng khách.

"Phu nhân biết dạo này thiếu gia ở Bắc Kinh, muốn thiếu gia tối nay cùng ăn tối ở nhà."

Lương Duật Hành tiện tay quăng chiếc khăn tắm sang một bên, cười nói: “Ý không ở trong lời nói mà."

"Cuối năm thiếu gia đã hai mươi tám rồi, khó trách phu nhân lại sốt ruột như vậy."

Lương Duật Hành bước tới trước tủ lạnh, tùy tiện lấy một chai nước.

Tóc đen ướt đẫm được vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán vuông góc, cùng đôi lông mày dài xếch sắc nét.

"Sốt sắng gì chứ, biết đâu mấy ngày nữa bà ấy lại được làm bà nội."

Lương Duật Hành uống một ngụm nước, trêu chọc vị quản gia đã chứng kiến anh lớn lên từ nhỏ.

Quản gia kinh ngạc đến mức đờ người: "Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu không thể chơi lớn như vậy đâu."

"Trần gia và Lương gia chúng ta chỉ trông cậy vào mình cậu thôi, Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ trong tương lai còn quý giá hơn cả vàng, sao có thể tùy tiện như vậy được...."

"Dù sao thì thiếu phu nhân cũng phải là người được cưới hỏi đàng hoàng, tám kiệu rước dâu cơ!"

"Ta đương nhiên biết."

Lương Duật Hành ngồi xuống ghế, cụp mắt nhìn vết răng còn hằn rõ trên cánh tay trái.

Nghĩ đến đêm hôm đó, khóe miệng anh dần nở nụ cười dịu dàng.

Loading...