Lệ Đằng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-16 01:20:21
Lượt xem: 8,012
5
Lệ Đằng ôm tôi vào trong sân, tôi mới nhìn thấy có một căn phòng ở sân trước mở cửa, bên trong để một số dụng cụ tập thể hình, chẳng lẽ hôm qua Lệ Đằng đang tập thể hình?
Đến sân sau, anh ta đặt tôi xuống ghế sô pha, ngồi xổm xuống kiểm tra chân tôi.
"Lệ Đằng, hôm qua lúc tôi đến anh đang tập thể hình sao?"
"Nếu không thì sao, em tưởng tôi đang làm gì?"
Tôi liền im lặng, quả nhiên là không nên xem tiểu thuyết nhiều quá.
Anh ta đi ra ngoài lấy túi chườm đá vào, nâng chân tôi lên đặt trên chân anh ta, dùng túi chườm đá chườm lạnh.
"May mà không bị thương đến xương, trước tiên chườm đá, 48 tiếng sau thì dùng nước ấm chườm."
"Vẫn rất đau."
"Rất đau sao? Trước đây tôi cũng từng bị bong gân, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Tôi "ừ" một tiếng.
Cơn đau ở chân cũng dần biến mất.
"Lệ Đằng, anh có thể đi Miên Thành với tôi không?"
"Sau đó thì sao?"
"Chúng ta là kiểu hứa hôn từ bé như vậy, chắc chắn không thể tính là có duyên được, chỉ cần anh đi Miên Thành với tôi để từ hôn, tôi cho anh số này, thế nào?"
Nói xong, tôi giơ sáu ngón tay ra hiệu.
Lệ Đằng thản nhiên liếc nhìn tôi một cái.
"Xin lỗi, không rảnh."
Tôi sốt ruột ngồi dậy, cắn răng một cái.
"Vậy bảy chữ số, bảy chữ số đủ chưa?"
Ánh mắt Lệ Đằng nhìn tôi càng lúc càng sâu, giọng nói chậm rãi: "Khương Mạt, vậy ra, em đến tìm tôi là để từ hôn?"
"Đúng vậy, anh tuấn tú lịch sự, lại có cô gái xinh đẹp như Trần Vân thích, tôi cũng không thể trì hoãn anh, chúng ta hứa hôn từ bé, đều không biết chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết đối phương là ai, người như nào, vốn dĩ đã không phù hợp."
Giọng điệu Lệ Đằng kéo dài: "Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Anh không đồng ý đi Miên Thành với tôi?"
Lệ Đằng đột nhiên cười: "Cứ coi như vậy đi, tôi không rảnh đi Miên Thành."
Tôi khó hiểu nhìn anh ta: "Lệ Đằng, anh đi với tôi một chuyến, tôi cho anh bảy chữ số, nhiều nhất anh chỉ xin nghỉ phép một tuần."
Lệ Đằng vẫn không có biểu cảm gì.
Tôi hít sâu một hơi: "Vậy như vậy đi, anh nói xem, như thế nào anh mới có thể đi Miên Thành với tôi."
Lệ Đằng nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
"Tôi nói gì em cũng đồng ý sao?"
Tôi nắm chặt cổ áo, nuốt nước bọt: "Chỉ cần không làm gì tôi, tôi đều đồng ý với anh."
Lệ Đằng cười khẽ: "Vậy được, chân em bị thương, ít nhất phải một tháng mới có thể đi lại tử tế, trong khoảng thời gian này, em ở lại nấu cơm cho tôi."
Tôi kinh ngạc chỉ vào bản thân: "Anh bảo tôi nấu cơm? Tôi vẫn là bệnh nhân đấy."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Ừ, trong vòng một tháng, mỗi ngày em làm cơm trưa cho tôi, một tháng sau, tôi đi Miên Thành với em."
Nghe thấy Lệ Đằng nhả lời, tôi lập tức nắm lấy tay anh ta móc ngoéo.
"Vậy quyết định vậy nhé, trong vòng một tháng, móc ngoéo một trăm năm không được thay đổi."
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống mở điện thoại ra ghi chú.
Đếm ngược 30 ngày, ngày đầu tiên.
30 ngày sau, tôi có thể hủy bỏ hôn ước với Lệ Đằng rồi.
Lệ Đằng cúi đầu, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười mờ ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/le-dang/chuong-4.html.]
6
Tối hôm đó, tôi liền gặp phải vấn đề nan giải, vào mùa hè nóng bức này, vết thương ở chân khiến việc tắm rửa mỗi ngày trở thành một vấn đề.
Lệ Đằng ôm tôi đứng bên ngoài phòng tắm, anh ta tỏ vẻ mặc kệ tôi.
"Em tự tắm, hoặc là tôi tắm giúp em, hoặc là không tắm, em tự chọn đi."
Tôi đứng còn không vững, chắc chắn là không thể tự tắm được.
Hôm nay nóng đổ mồ hôi, không tắm cũng không chịu nổi.
Lệ Đằng tắm giúp tôi... Càng không thích hợp.
Tôi đang đau đầu, thì nghe thấy giọng nói của Trần Vân.
"Cô Khương, để tôi giúp cô."
Tôi nhìn sang, Trần Vân đã thay quần áo ngắn.
Cô ấy dìu tôi vào phòng tắm.
"Trần Vân, ngại quá, còn làm phiền cô."
Trần Vân cười mở vòi hoa sen: "Không sao, anh Lệ Đằng đã gọi điện thoại nói với tôi rồi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi."
"Lệ Đằng bảo cô qua sao?"
"Đúng vậy, anh ấy đoán cô không tiện, liền bảo tôi đến giúp cô, còn nói trả lương cho tôi, chuyện này sao tôi nhận được."
Tôi nghe Trần Vân nói chuyện đứt quãng.
Ý chính là Lệ Đằng đến thôn Vân Dã ba năm trước, ngoài việc thỉnh thoảng đi công tác, về cơ bản anh ta đều ở đây.
Lúc đó bà nội của Trần Vân bệnh nặng, không có tiền chữa trị, Lệ Đằng đã bỏ tiền túi ra để bà ấy chữa bệnh, chỉ tiếc là sau đó bà nội vẫn qua đời.
Sau đó, cô ấy còn đến cầu xin Lệ Đằng, xem có thể giới thiệu cho bố cô ấy hay không, để bố cô ấy đến nhà máy làm việc, như vậy người già có thể ở lại quê nhà, không cần phải đi khắp nơi.
"Cô Khương, cô nói xem, anh Lệ Đằng đối xử tốt với nhà tôi như vậy, tôi giúp đỡ chút chuyện nhỏ nhặt này, có là gì đâu."
Tôi chậm rãi lên tiếng: "Trần Vân, có phải cô thích Lệ Đằng không?"
Trần Vân cũng không che giấu, thẳng thắn nói: "Vâng, cô cũng nhìn ra rồi, người trong thôn chúng tôi đều biết."
Nói xong, cô ấy vội vàng nhìn tôi một cái.
"Cô Khương, cô đừng hiểu lầm, tôi thích anh Lệ Đằng là chuyện của tôi, trưa nay tôi đưa cơm cho anh ấy, anh ấy không nhận, sau đó còn nói giúp tôi đưa cơm cho bố tôi.
"Tôi biết, tôi không xứng với anh Lệ Đằng, tôi âm thầm thích anh ấy là được rồi, không cầu mong gì, tôi biết hai người đã hứa hôn từ bé.
"Cô đến từ thành phố lớn, xinh đẹp như hoa hồng, tôi chỉ tốt nghiệp cấp ba, cũng chẳng có học thức gì, chắc chắn là không thể so sánh với cô."
Trần Vân nói xong một cách hào phóng, cười nhìn tôi.
Tôi đột nhiên thấy chua xót trong lòng, cảm động vì cô gái tốt bụng và hào phóng này.
"Trần Vân, cô đừng nghĩ như vậy, chỉ cần cô muốn, làm hoa nhài, làm cúc họa mi, làm muôn vàn loài hoa, cô chính là cô, không cần phải so sánh với người khác."
Trần Vân ngẩn người, hít hít mũi: "Cô Khương, cô là người đầu tiên nói như vậy với tôi."
Tắm xong, Trần Vân dìu tôi về phòng, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi.
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống.
Lấy ra vài món mỹ phẩm mới tinh từ trong túi đựng đồ trang điểm đưa cho cô ấy.
"Trần Vân, hôm nay tôi nhìn thấy lớp trang điểm của cô, có chút khô, có thể là do thiếu nước, bộ mỹ phẩm dưỡng ẩm này khá tốt, cô thử xem."
Trần Vân cầm lên xem xét: "Cô Khương, nhãn hiệu này có phải rất đắt tiền không, tôi không thể nhận."
"Cô gọi tôi là Khương Mạt là được rồi, bộ mỹ phẩm này là quà tặng khi mua hàng, không mất tiền, cô cứ cầm lấy thử xem."
Trần Vân ngược lại ngại ngùng nhìn tôi, tôi trực tiếp nhét vào lòng cô ấy: "Cầm lấy đi, không mất tiền, ngày mai tôi bảo người nhà gửi thêm một số đồ dưỡng da và trang điểm, lúc đó cô cùng học với tôi, được không?"
Trần Vân cười: "Được thôi."
Tôi nhìn bóng lưng Trần Vân rời đi, cô ấy cao ráo lại gầy, tuy dung mạo không phải rất xinh đẹp, nhưng có đủ nét riêng biệt.
Nếu cô ấy muốn, có lẽ có thể cân nhắc đi theo con đường người mẫu.