Lệ Quỷ Báo Oán - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-30 20:14:47
Lượt xem: 639
Bố tôi giơ cây d.a.o lên cùng với cây đuốc, sắc bén quan sát nhất cử nhất động của bà nội, sẵn sàng gi/ết bà nội bất cứ lúc nào.
“Reng! Reng!” Tiếng chuông 12 giờ đúng vang lên.
Bà nội lúc này cơn ho đã ngừng, bình thường trở lại.
“Mẹ không sao, chỉ là thấy tức n.g.ự.c một chút. Đừng sợ.”
Bác trai khuôn mặt đầy đắc ý chất vấn bố tôi: “Thế nào? Đã qua 12 giờ rồi, mẹ đã biến thành lệ quỷ chưa?”
Bố tôi thấy bà nội không có bất kỳ thay đổi nào, vẻ mặt lại trở về nét hiền lành như mọi khi.
“Uhm —— Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Bầu không khí trong nhà trở lại hòa hợp êm đềm.
Mẹ tôi cười đỡ lấy bà nội trên giường: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật trăm tuổi của mẹ, mẹ muốn ăn gì? Con sẽ làm cho mẹ.”
“Có thể uống một bát canh gà, là mẹ thấy vui rồi.”
Nhưng nhà bác trai và nhà tôi đều không có gà, điều này khiến mọi người lo lắng.
Bác trai đề nghị đi lên núi bắt một con gà rừng, nhưng gà rừng rất khôn, cực kỳ khó bắt.
Vì vậy, phải tập hợp đầy đủ mọi người trong nhà đi lên núi.
Để lại bà nội một mình ở nhà.
Nhưng mà, lúc mọi người đi ra sân.
Tôi khi đó lơ đãng quay đầu lại trông thấy.
Bóng nến hiện ra trên cửa sổ giấy.
Bà nội vốn đang nằm trên giường trong tức khắc liền ngồi dậy.
Tôi thấy kinh hãi mà la lên một tiếng, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y bố tôi.
“Chuyện gì vậy? Tiểu Miêu?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không.... Không có gì.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi sợ hãi mà lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cái bóng của bà nội trên cửa sổ giấy đã biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/le-quy-bao-oan/chuong-2.html.]
3.
Khi sắp đi đến núi, bác trai nhận ra là quên mang theo cái dùi để cố định lưới bắt gà rừng.
“Tiểu Miêu, cháu quay về lấy dùi đi.”
“Hả? Cháu đi sao?”
Nghĩ lại cảnh tượng quái dị vừa rồi của bà nội, tôi đã không đủ can đảm để quay về nhà.
“Mau lên! Bác, bố cháu và mẹ cháu đều đang bận! Không xa đâu.”
Tôi nơm nớp lo sợ quay về nhà, tôi đứng ở trong sân, hướng về phía phòng của bà nội kêu to.
“Bà nội, cháu đã trở về.”
Không có tiếng đáp lại.
“Bà nội, bà ngủ rồi sao?”
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có sự yên tĩnh vô tận của màn đêm.
“Thật là tạo nghiệp mà!”
Tôi hít sâu một hơi, căng da đầu, nhón chân đi đến cửa phòng bà nội.
Tuy rằng chỉ cách có một tấm rèm cửa mỏng manh, nhưng tôi không dám đi tới.
Bên trong ánh nến lúc sáng lúc tối.
Toàn thân tôi run rẩy không ngừng,
Tôi hắng giọng: “Bà nội, bác trai bảo cháu quay về lấy chiếc dùi.”
Bà nội vẫn không đáp lại, chỉ có hơi thở của tôi cùng với gió đan xen nhau.
Tôi lấy hết can đảm đi vào trong phòng, lại ngạc nhiên phát hiện
Bà nội không có ở trong phòng.
“Ơ? Bà nội đi đâu rồi?”
Tôi tìm thấy cái dùi cố định, chuẩn bị rời đi thì.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai tôi.