Lệ Quỷ Báo Oán - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-30 20:18:00
Lượt xem: 492
Thế nhưng sang ngày hôm sau, bố tôi lại biến mất.
Mẹ tôi từ sân truyền đến giọng nói.
"Tiểu Miêu, con làm sao mà lại ngủ ở chuồng bò vậy! Con trông thấy bố con sao?”
Tôi không hiểu hỏi mẹ: “Dạ? Đêm hôm qua, bố con không phải cùng mẹ đi đến sau núi sao?”
Mẹ răn đe tôi: “Con ngủ đến mức hồ đồ rồi! Đêm hôm qua mẹ không có rời khỏi gian nhà.”
Không phải mẹ tôi?
Vậy... Người phụ nữ hôm qua đi theo sau lưng bố tôi là ai?
Tôi bán tín bán nghi đi đến gian phòng của bà nội, biết được là bà nội đêm qua cũng không rời khỏi phòng.
Đúng như mẹ tôi nói, có lẽ là do tôi kinh hãi quá độ nên nhìn nhầm.
Đợi cả 1 ngày trời, vẫn chưa thấy bố tôi quay về.
Mẹ tôi thất kinh, còn bà nội càng lúc càng sốt sắng lo âu.
Ngay sau đó, mẹ tôi, bác trai và tôi cùng nhau lên núi tìm bố tôi.
Bố tôi để lại dấu chân đứt quãng trên núi, mùa hè cỏ dại rậm rạp, khiến cho quá trình tìm kiếm trở nên khó khăn.
Tôi mệt mỏi ngồi tại một chỗ sườn dốc nhô lên, nhụt chí rồi lo lắng đến muốn khóc.
“Nố, bố rốt cuộc đang ở đâu?”
Lúc này, một mùi m.á.u tanh theo hướng gió bay vào khoang mũi tôi.
Dự cảm bất thường tự nhiên sinh ra.
Tôi theo hướng mùi tanh mà đi, rất nhanh nhìn thấy một chiếc áo.
“Đây là ... Áo khoác của bố sao?”
Chẳng lẽ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/le-quy-bao-oan/chuong-5.html.]
Không, không thể nào, sẽ không...
Tôi ngừng thở, từng bước một đi đến nơi phát ra mùi m.á.u tanh.
Một cảm giác đau buồn tột cùng ập đến như một cơn sóng thần, nhấn chìm tôi.
Bố tôi đã ch*t!
Toàn thân m.á.u thịt be bét, không nhận dạng được.
Chỉ có một bộ xương trắng hoàn chỉnh với những mảnh thịt dính trên đó.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi cố chịu đựng cơn nức nở, đi gọi bác trai và mẹ đến.
Bác trai mặt như nước đọng, ngây ngốc một câu cũng không nói lên lời.
Mẹ tôi mê muội mà lắc đầu: “Không, không, không thể như vậy, đây không phải Thuận Tử.”
Thuận Tử là tên của bố tôi.
Bốn phía nổi lên tiếng khóc như thủy triều dâng lên.
“Ai lại nhẫn tâm như vậy? Rốt cuộc là ai gi/ết Thuận Tử.” Mẹ tôi nghẹn ngào ngồi liệt trên mặt đất.
Bác trai kìm chặt nước mắt trong hốc mắt, chỉ vào mặt đất.
"Không phải người, là sói!”
Tôi ngồi xổm xuống xem xét, quả nhiên.
Mặt đất, in từng chuỗi dấu chân lộn xộn của sói.
Thêm vào đó, th/i th/ể của bố tôi không được trọn vẹn.
Cho nên, ch*t bởi sói cắn, là điều mà mọi người nhận định.
Bác trai ôm lấy th/i th/ể của bố tôi.
Ba người chúng tôi giống như mất hồn trở về nhà.