Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LIỄU KIM CHÂU - Phiên ngoại Lý Thời Hoằng

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:02:12
Lượt xem: 1,205

Phiên ngoại Lý Thời Hoằng

1.

Tháng thứ tư sau khi Kim Châu rời khỏi Đông cung.

Gần cuối năm.

Ta lấy cớ công việc, muốn đến làng Đào Hoa nhìn nàng một cái.

Lúc đi ngang qua Thập Lý trấn, vừa vặn gặp nàng đang trả giá với người ta.

Lúc đó, ta đứng trên lầu hai Xuân Phong Lâu, gần như tham lam nhìn nàng.

Nàng không thay đổi chút nào, vẫn tràn đầy sức sống và tươi sáng như vậy.

Giống như lần đầu tiên ta gặp nàng ở làng Đào Hoa.

Trong chốc lát, những tranh đấu ngầm, sóng gió trên triều đình dường như đều rời xa ta.

Ánh nắng dường như lại chiếu lên người ta.

Tuy nhiên, Kim Châu hình như không thuyết phục được người bán kia.

Nhìn nàng cắn răng trả tiền đặt cọc, ta không khỏi bật cười.

Nỗi nhớ nàng trong lòng cũng càng sâu đậm hơn.

Kim Châu, hãy đợi ta thêm chút nữa.

Đợi ta ngồi lên vị trí này, nàng sẽ không còn là điểm yếu của ta nữa.

Đến lúc đó, sẽ không còn ai có thể làm tổn thương nàng.

Trước khi rời khỏi Thập Lý trấn.

Ta tìm được ông chủ muốn sang nhượng cửa hàng, đưa cho ông ta một ít bạc.

Ban đầu muốn ông ta trực tiếp giao cửa hàng cho Kim Châu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng nếu làm vậy, Kim Châu nhất định sẽ nghi ngờ.

Nên chỉ bảo ông ta giảm giá năm lượng bạc.

2.

Chuyện ta đến Thập Lý trấn, cuối cùng vẫn bị người ta biết được.

Lúc này, Vương gia, thế lực gần như đã bị diệt trừ, vốn không đáng để lo ngại.

Nhưng Vương Nhược Hoa, kẻ điên đó, lại phái toàn bộ ám vệ còn sót lại của gia tộc đến làng Đào Hoa.

Ta cho người ta chuốc nàng ta uống Huyết Hồn Tán.

Độc Huyết Hồn Tán, thấm vào xương tủy, ăn mòn da thịt, là loại độc dược đáng sợ nhất trên đời.

Nhưng Vương Nhược Hoa không hề phản kháng, mà bình tĩnh uống cạn chén rượu độc đó.

Lúc độc phát tác, nàng ta xõa tóc, từ từ nắm lấy vạt áo ta, hỏi: "Thái tử điện hạ, năm đó bên bờ hồ Vị Ương ở Đông cung, chàng biết rõ là ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa sinh con xuống nước, nhưng vẫn che chở cho ta, chàng có nhìn thấy ánh mắt của Liễu Kim Châu lúc đó không?"

Người ta cứng đờ, bàn tay buông thõng bên người cũng vô thức nắm chặt.

Lần đó, đúng là ta có lỗi với Kim Châu.

Có lẽ thấy sắc mặt ta ngày càng khó coi, Vương Nhược Hoa lại cười.

"Điện hạ, ngày đó chàng đã lừa được ta, khiến ta tưởng rằng chàng yêu ta hơn. Nhưng chàng cũng đã lừa Liễu Kim Châu đấy, chàng đoán xem nàng ta có quay lại bên chàng nữa không? Ha ha ha ha——"

Ta nhìn nụ cười điên cuồng trên mặt nàng ta, chỉ cảm thấy nực cười.

Tình cảm giữa ta và Kim Châu, làm sao nàng ta có thể hiểu được?

Kim Châu nhất định sẽ quay lại bên ta, chỉ cần ta giải thích rõ ràng với nàng ấy là được.

Ta nhìn Vương Nhược Hoa với vẻ chán ghét.

Nhưng lại thấy khóe miệng nàng ta đã tràn ra máu, hai mắt trợn tròn nhìn vào khoảng không, miệng lẩm bẩm: "Cha, huynh trưởng, là Hoa nhi liên lụy đến mọi người rồi, Hoa nhi xuống dưới tạ tội với mọi người đây..."

Ngay sau đó, nàng ta tắt thở.

3.

Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.

Cuối cùng ta cũng ngồi lên được vị trí đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-kim-chau/phien-ngoai-ly-thoi-hoang.html.]

Lễ đăng cơ vừa kết thúc, ta liền vội vàng dẫn Thừa Diễn đến Thập Lý trấn.

Trong một năm rưỡi này, Thừa Diễn thường xuyên hỏi ta: "Liễu Kim Châu đi đâu rồi?"

Ta đều không trả lời.

Nhưng lần này, ta nói với nó: "Chúng ta đi đón Kim Châu về, từ nay về sau, gia đình chúng ta sẽ không phải xa cách nhau nữa."

Thừa Diễn rất vui, nhưng nó vẫn cố kìm nén không biểu hiện ra ngoài.

Từ nhỏ nó đã là một đứa trẻ vụng về như vậy.

Chúng ta đi đường không nghỉ, gần như là chạy suốt ngày đêm đến Thập Lý trấn.

Nhưng lần này, Liễu Kim Châu không chịu đi theo ta nữa.

Vương Nhược Hoa đã nói đúng, Kim Châu thực sự không cần ta nữa.

Nàng ấy còn lấy chồng, ánh mắt nàng ấy nhìn người đàn ông đó, ta rất quen thuộc.

Đó là ánh mắt mà nàng ấy đã từng nhìn ta ở làng Đào Hoa nhiều năm trước.

Ý nghĩ đầu tiên của ta lúc đó là g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông đó, rồi cướp Kim Châu về.

Cho dù nàng ấy không muốn, ta cũng phải mang nàng ấy đi.

Cho dù nàng ấy chán ghét ta, không tha thứ cho ta, ta cũng phải nhốt nàng ấy bên cạnh mình.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn từ bỏ.

Kim Châu tưởng rằng là nàng ấy cố tình nói lời cay nghiệt, bức lui ta.

Thực ra không phải.

Mà là trong khoảnh khắc đó, ta đã mềm lòng.

Vì lúc này nàng ấy đang hạnh phúc, không còn là Liễu Kim Châu ở trong Đông cung, nhìn mâm cơm thịnh soạn mà vẫn len lén rơi nước mắt nữa.

4.

Năm ta bốn mươi tuổi, ta nhường ngôi cho Thừa Diễn.

Sau đó một mình đến Thập Lý trấn.

Tiệm hoành thánh của Kim Châu, giờ đã biến thành tiệm bánh bao, chủ quán cũng đã thay đổi.

Ta lại đến làng Đào Hoa, chỉ thấy căn nhà nhỏ của Kim Châu vẫn còn đó, nhưng trống rỗng.

Người phụ nữ hàng xóm hình như tên là Xuân Tú, thấy ta thì sững sờ.

Ta hỏi nàng ta có biết khi nào Kim Châu quay lại không.

Nàng ta bực bội nói: "Kim Châu cả nhà đã chuyển đi từ mấy năm trước rồi, sẽ không quay lại nữa đâu."

Ban đầu ta không tin.

Đợi ở trong làng hơn một tháng, vẫn không thấy Kim Châu.

Thế là, ta rời khỏi làng Đào Hoa, đi du ngoạn khắp nơi trên thế gian.

Cũng hy vọng trong lòng, ở một nơi nào đó có thể gặp lại Kim Châu.

Thậm chí còn lóe lên ý nghĩ xấu xa, nếu nàng ấy sống không tốt, liệu có bằng lòng quay lại bên ta không?

Ngày đó, ta đi ngang qua một thành nhỏ gần biên giới.

Ngồi uống trà ở quán trà ven đường.

Đúng lúc này, một tràng cười quen thuộc vang lên bên cạnh.

Ta ngẩng đầu nhìn, đúng là Kim Châu và phu quân nàng ấy.

Hai người đang tay trong tay, dường như đang nói chuyện vui vẻ gì đó, trông vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, tóc mai ta đã điểm bạc.

Nhưng dung nhan Kim Châu, vậy mà vẫn như hai mươi năm trước, không hề thay đổi.

Ánh mắt cũng sáng ngời linh động như ngày nào.

Lúc lướt qua nhau, nàng ấy không nhận ra ta.

Còn ta, cũng không dám bước lên nữa.

 

Loading...