Liễu Như Yên - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:34:30
Lượt xem: 296
3.
“Liễu Như Yên, lúc trước tôi đã nói với cô, Nam Châu bị bệnh.” Giọng nói mệt mỏi khàn khàn của mẹ tôi từ đầu dây bên kia truyền đến.
Không đợi tôi đau lòng, Liễu Như Yên liền lạnh mặt mắng: “Con trai bà không biết xấu hổ nói dối gạt tôi, bà cũng như vậy sao? Bà nói cho Tạ Nam Châu, hoặc là trong vòng ba ngày phải trở về, hoặc là ly hôn!”
Mẹ tôi luôn luôn là một người phụ nữ dịu dàng như nước, bị phủ đầu mắng vài câu, không tìm được cơ hội phản bác.
Liễu Như Yên cúp điện thoại, ngẫm lại vẫn chưa hết giận, ném điện thoại xuống đất.
Cô ta bình thường là một người rất bình tĩnh, chỉ là người chưa bao giờ làm trái ý cô ta như tôi đột nhiên “làm loạn” lâu như vậy khiến cô ta nóng nảy.
Lúc này, cửa phòng cô ta bị gõ vang, Tống Dịch Xuyên mặc áo ngủ đi vào.
“Như Yên, anh muốn tâm sự với em.” Hắn ngồi xuống giường Liễu Như Yên, vẻ mặt dịu dàng lại u buồn: “Anh lại mơ về quá khứ của chúng ta.”
Liễu Như Yên chịu không nổi dáng vẻ này của hắn, vội vàng cất giấu phiền não vừa rồi, vỗ vỗ tay hắn như trấn an.
“Như Yên, anh rất hối hận. Lúc ấy chúng ta ân ái như vậy, anh lại vì áp lực của cha mẹ em mà từ bỏ em.” Tống Dịch Xuyên thừa cơ tới gần cô ta, thở ra hơi thở gần sát gò má cô ta: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Thần sắc Liễu Như Yên cũng trở nên ảm đạm.
Tống Dịch Xuyên là mối tình đầu của Liễu Như Yên, là người sưởi ấm tuổi thanh xuân của cô ta. Nhưng gia thế cô ta vô cùng tốt, mà Tống Dịch Xuyên sinh ra ở vùng nông thôn xa xôi, cha mẹ cô ta đương nhiên không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Liễu Như Yên muốn kiên trì, thậm chí muốn cùng Tống Dịch Xuyên bỏ trốn. Nhưng Tống Dịch Xuyên để lại một la thư, rồi rời đi.
Trong thư hắn nói, cha mẹ Liễu Như Yên uy h.i.ế.p hắn, nếu hắn ở đây với Liễu Như Yên sẽ không có đất dung thân. Trong nhà hắn còn có ông nội bệnh nặng và em trai tuổi còn nhỏ, không thể ích kỷ cùng Liễu Như Yên rời đi, hi vọng Liễu Như Yên tha thứ cho hắn.
Liễu Như Yên vẫn áy náy không thôi.
“Là em có lỗi với anh! Đều là lỗi của cha mẹ em.” Nhắc lại chuyện cũ, hốc mắt Liễu Như Yên đỏ lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, cực kỳ giống tình tiết tiếc nuối bỏ lỡ nam nữ chính trong tiểu thuyết. Còn tôi, làm bạn Liễu Như Yên sáu năm tôi, tựa như cái thằng hề.
Nhưng không phải vậy!
Năm đó, cha mẹ Liễu Như Yên cũng không uy h.i.ế.p hắn, họ chỉ cho hắn một khoản tiền. Hắn nhận tiền, tự nguyện rời đi, nhưng mà không muốn để cho Liễu Như Yên ghi hận, mới lưu lại lá thư kia.
Mấy năm nay, hắn ở bên ngoài sống không tốt, bạn gái mới ngoại tình, công ty cắt giảm biên chế, hắn mới nhớ tới Liễu Như Yên, cảm thấy có thể kiếm được lợi ích từ trong tay Liễu Như Yên nên mới trở lại.
“Như Yên, em nguyện ý bắt đầu lại từ đầu với anh không?” Tống Dịch Xuyên tiếp tục nói, trong mắt tràn đầy thâm tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-nhu-yen/2.html.]
Liễu Như Yên căn bản không nhìn thấy sự tham lam che giấu dưới lớp vỏ thâm tình này, đấu tranh tư tưởng: “Nhưng mà, em và Tạ Nam Châu đã kết hôn.”
“Em căn bản không yêu anh ta!” Tống Dịch Xuyên cắt ngang: “Anh ta chỉ biết nói dối, gây rối, anh mới là người thích hợp với em!
Liễu Như Yên do dự hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu, nói: “Ngày mai, chúng ta cùng đi tìm Tạ Nam Châu.”
Cô ta muốn ly hôn với tôi để ở bên Tống Dịch Xuyên!
Tống Dịch Xuyên lộ ra nụ cười thắng lợi, tôi thì đứng ở bên cạnh Liễu Như Yên hồi lâu, đau đớn và tràn đầy thất vọng: “Liễu Như Yên, sao cô lại không nhìn thấu hắn?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Liễu Như Yên không nghe thấy giọng nói của tôi.
Thi thể của tôi đã lạnh lẽo, Liễu Như Yên dù có tin nhần kẻ tiểu nhân thế nào, cũng sẽ không có người lại khuyên can cô ta.
Nhớ tới điều này, động tác của tôi cứng đờ, nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt chảy xuống.
Liễu Như Yên nói muốn đi tìm tôi, nhưng cô ta vĩnh viễn không thể gặp lại tôi. Mà tất cả những thứ này, đều là do cô ta tạo ra.
4.
Tôi bị ung thư máu.
Tôi nhiều lần muốn nói chuyện này với Liễu Như Yên, thế nhưng mỗi lần tìm cô ta, cô ta đều phiền não nói: “Anh đừng dính lấy em, em thật sự rất nhiều việc!”
Cô ta rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền cô ta, cũng không muốn cô ta buồn. Cho nên chuyện này, tôi đã giấu giếm thật lâu.
Cho đến khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, đau đớn tra tấn tôi kịch liệt, tôi không thể không nhập viện.
Mẹ tôi khuyên: “Gọi điện thoại cho Như Yên đi! Con bé là vợ của con, là người thân thiết nhất với con. Lúc này con cần con bé.”
Tôi vốn không muốn, nhưng người ở thời điểm yếu đuối thật sự rất muốn người yêu mình yêu bầu bạn, cuối cùng tôi thử nhắn tin cho Liễu Như Yên.
Tôi nói với cô ta rằng tôi bị bệnh.
Mấy chữ này lẻ loi treo trong khung chat thật lâu, không có bất kỳ hồi âm nào.
Ngoài ốm đau, tôi vô cùng lo lắng: có phải đã xảy ra chuyện gì với Liễu Như Yên hay không, sao không để ý tới tôi?
Sau đó tôi mới biết được, ngày đó, Tống Dịch Xuyên, người rời đi đã lâu quay lại.