LIỄU THANH THANH - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:53:45
Lượt xem: 1,529
2.
Sau khi đưa cơm trưa xong và về lại quán, khách nhân buổi trưa đã ra về hết.
Tiết trời mùa thu dần se lạnh, nhưng ánh nắng vẫn còn khá gay gắt.
Nhìn ánh mặt trời chói chang, ta chợt ngẩn ngơ, tâm trí trôi về một ngày thu cách đây bảy năm.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Sở Giang Nhan.
Hắn ta đứng bên cạnh nghĩa tỷ của ta, u Dương Uyển Nhi, trông như bầu trời xanh không chút gợn mây của mùa thu.
Tươi sáng, thanh tú, tự do và phóng khoáng.
Uyển Nhi tỷ tỷ nói hắn ta là đệ đệ của mình và bảo ta gọi hắn ta là Nhan ca ca.
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú của hắn ta thoáng hiện nét bất mãn.
Lúc đó, ta cứ nghĩ hắn ta khinh thường ta vì ta mở quán ăn.
Sau này ta mới biết đó là vì Uyển Nhi tỷ tỷ gọi hắn ta là đệ đệ.
Từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, phụ thân lại ham mê cờ b.ạ.c và để lại đóng nợ rồi bỏ trốn.
Khi đó ta mới sáu tuổi.
Không ai chăm sóc và không có kỹ năng kiếm sống, ta phải lang thang ngoài đường để xin ăn.
Là Uyển Nhi tỷ tỷ, khi đó mười tuổi, tình cờ nhìn thấy và thương cảm cho ta.
Tỷ ấy nhận ta làm nghĩa muội và nhờ một phó phụ thỉnh thoảng ra ngoài chăm sóc ta.
Nhờ đó, ta đã sống sót và học được kỹ năng nấu nướng từ phó phụ.
Ta bắt đầu bày quầy hàng bán đồ ăn vặt từ năm mười ba tuổi, mở một quán ăn nhỏ năm mười lăm tuổi và gặp Sở Giang Nhan năm mười sáu tuổi.
Uyển Nhi tỷ tỷ là đích nữ của Thái Thú u Dương đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-thanh-thanh/chuong-02.html.]
Sở Giang Nhan là công tử của Sở gia, một phú thương giàu có nhất kinh thành.
Mặc dù họ quen biết nhau từ thuở nhỏ, như thanh mai trúc mã, nhưng vì khác biệt môn hộ nên chỉ dừng lại ở mức bằng hữu.
Còn ta, trong mắt Uyển Nhi tỷ tỷ là một kẻ đáng thương, trong mắt Sở Giang Nhan lại là kẻ tiểu nhân không biết điều, chỉ nhờ may mắn mà chen chân vào thế giới của họ.
Sau đó, khi Uyển Nhi tỷ tỷ chuẩn bị hôn sự và không tiện xuất phủ, Sở Giang Nhan thường thay tỷ ấy đến chăm sóc ta và cũng nhân tiện tâm sự những nỗi lòng giấu kín.
Hắn ta giúp ta đuổi bọn lưu manh, mời ta uống rượu ngắm trăng và chia sẻ với ta về tình cảm đơn phương của mình.
Dần dần, ta cũng nảy sinh tình cảm với hắn ta.
Có thể nói, Uyển Nhi tỷ tỷ là quý nhân trong cuộc đời ta.
Còn Sở Giang Nhan, là kiếp nạn của ta.
3.
Cuối cùng, Uyển Nhi tỷ tỷ xuất giá và chuyển đến phủ tướng quân ở Hàng Thành.
Ban đầu Sở Giang Nhan rất buồn, sau đó khi trên đường cùng phụ thân đi bàn việc làm ăn lại gặp phải thổ phỉ.
Hắn ta không chỉ mất cha mà còn bị thương ở chân.
Hắn ta suy sụp hoàn toàn, ngày ngày chìm đắm trong men rượu.
Ta lo lắng đến độ phải đóng cửa quán và tự nguyện xin vào Sở phủ để chăm sóc hắn ta.
Sở phu nhân bận bịu không thể lo lắng cho hắn ta, biết rằng trước đây hắn ta thường tìm đến ta, đành gửi gắm hy vọng vào ta – một người bạn cũ – có thể an ủi và giúp hắn ta vực dậy.
Mỗi ngày, ta giúp hắn ta chỉnh trang, đưa hắn ta đi dạo, xoa bóp chân bị thương và nấu những món thuốc bổ dưỡng.
Để dụ hắn ta uống thuốc, ta đã tìm tòi và sáng tạo ra các loại bánh ngọt mà hắn ta yêu thích.
Lúc bắt đầu, hắn ta mắng ta thậm tệ, ta chỉ cười và kể cho hắn ta nghe về những điều tồi tệ mà ta đã trải qua khi còn nhỏ và lang thang ngoài đường.
Sau này, hắn ta không nói lời nào, mặc kệ ta chăm sóc, ta liền mỗi ngày kể cho hắn ta nghe những chuyện điều thú vị xảy ra khi ta mở quán ăn.
Ta đã kể hết cuộc đời mình, phơi bày toàn bộ bản thân trước mặt hắn ta.