LIỄU THANH THANH - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:05:23
Lượt xem: 3,593
Hôn thư thật hay giả, hôn lễ có hay không, sính lễ bao nhiêu, đều không quan trọng.
Chỉ cần có một tấm lòng chân thành là đủ.
Chỉ là không ngờ, tìm một tấm lòng chân thành lại khó đến vậy.
"Hộ tịch của ta là thật, còn hôn thư, có lẽ là giả. Có thể là để cho ngươi có cơ hội thành hôn với tiểu thư khuê các khác."
Sở Giang Nhan siết chặt hôn thư, nhàu nát như đang bóp một bọt xà phòng vỡ.
"Ta không biết gì cả, Thanh Thanh, đây không phải do ta làm."
"Ừm, nếu ngươi để tâm một chút, cũng sẽ không thể không biết gì cả. Sở Giang Nhan, sự vô tâm của ngươi đã phá hủy nhân duyên hạnh phúc của ta một lần rồi. Có thể đừng hủy hoại hạnh phúc sau này của ta nữa không?"
Hắn ta nhìn ta đầy đau khổ.
"Nàng ba tuổi mất mẫu thân, bốn tuổi phụ thân bỏ đi.
Sáu tuổi gặp Uyển Nhi nhận làm nghĩa muội. Tám tuổi gặp lại phụ thân nhưng bị ông ta đá ra như kẻ ăn xin. Mười tuổi vì một cái bánh bao bị chó đuổi chạy ba con phố. Mười một tuổi thấy phụ thân bị đám đòi nợ đ.â.m c.h.ế.t ngay trước mắt. Mười ba tuổi bắt đầu tự lực cánh sinh. Mười lăm tuổi có cửa hiệu đầu tiên. Mười sáu tuổi gặp ta, cảm thấy cuộc đời có thêm hơi ấm. Mười bảy tuổi vì nâng ta dậy mà bản thân bị thương đầy chân tay. Thanh Thanh, nàng thấy đấy, ta không hoàn toàn vô tâm."
Những điều hắn ta nói đều là những lời ta đã từng tự thuật khi chăm sóc hắn ta.
Mỗi lần ta tự nói, hắn ta luôn nhắm mắt im lặng, không ngờ hắn ta vẫn nhớ.
Ta thở dài: "Ngươi xem, cuộc đời ta thật đau khổ. Đến đây, cuộc sống của ta mới ngọt ngào."
"Trở về với ta đi, sau này ta sẽ thật lòng đối đãi với nàng. Những gì hắn có thể cho nàng, ta có thể cho gấp đôi."
Hắn ta đưa tay ra, ánh mắt đầy cầu khẩn, mong nhận được chút phản hồi.
Dù không phải tình yêu, nhưng lòng thương hại cũng được.
Ta lùi lại một bước: "Tình cảm không phải là so sánh, không phải người khác cho cái gì, thì ngươi phải cho nhiều hơn. Ta rất cảm kích sự giúp đỡ và chăm sóc của Uyển Nhi tỷ tỷ và ngươi trước đây. Nhưng cách đối xử của các ngươi với ta chỉ như một chút lòng thương hại dành cho một con mèo hoang."
Ta nhìn hắn ta một cách chân thành, như nhìn một lão bằng hữu sắp phải chia xa.
"Sở Giang Nhan, ta đã cố gắng để đền đáp, hết khả năng của mình cũng chỉ có thể như vậy. Giờ đây, ta muốn sống tốt cho bản thân, bên người thật lòng yêu thương ta."
"Vậy còn tấm chân tình của ta? Ta đã tìm nàng lâu đến thế, nhớ nàng lâu đến vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-thanh-thanh/chuong-16.html.]
"Thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta đã không nhận ra mình yêu trấn này nhiều đến mức nào, yêu những người ở trấn này, yêu Quý Du Nhiên đã giữ ta lại đây."
Ta nắm tay hắn ta lần cuối, siết chặt.
"Đây đã là nhà của ta, là ngôi nhà mà ta chưa từng có! Sở Giang Nhan, hãy quên ta như quên Uyển Nhi tỷ tỷ vậy.
Hãy buông tha cho ta, cũng buông tha cho chính mình."
Hắn ta đau khổ, nước mắt lăn dài: "Không giống nhau, nàng và nàng ấy không giống nhau."
21.
Cuối cùng Sở Giang Nhan cũng rời đi.
Hắn ta để lại một bức thư hòa ly đã ký tên và chiếc trâm vàng hoa lê.
Quý Du Nhiên nhìn bữa thư hòa ly với vẻ không hài lòng.
"Chưa bao giờ thành thân với hắn, viết thư hòa ly làm gì chứ."
Rồi tự trả lời: "Viết cũng tốt, tránh hắn lại quấn lấy mà không tha."
Một lúc sau, chàng ấy lại nhìn chiếc trâm vàng với vẻ không vui.
"Ta cũng đang dành tiền đặt trâm, chắc chắn đẹp hơn cái này."
Chàng ấy nhìn ta một cái, rồi tự nói tiếp: "Ta tự tay thiết kế, là mẫu độc nhất trên thế giới."
Ta âm thầm mỉm cười, không nói gì, cứ nhìn chiếc trâm.
Chàng ấy tức giận đưa tay chắn trước mặt ta.
"Nàng đang nghĩ gì vậy? Nói gì đi, nương tử."
Ta nắm tay chàng ấy, không thể nhịn được cười thành tiếng.
"Ta đang nghĩ, khi nào thì hiệu cầm đồ mở cửa, chúng ta thành thân mời mấy bàn, chàng thích loại chó gì và sau này chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa trẻ."
Hết.