Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:36:41
Lượt xem: 116
“Cửa sổ mở lớn như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh lắm.”
Chị y tá nhỏ kiểm tra phòng vừa mở cửa phòng bệnh ra thấy bệnh nhân nằm trên giường như thường lệ, người nhà ngồi một bên, cánh cửa sổ vậy mà mở ra hoàn toàn.
“Thời tiết vừa nãy ác liệt như vậy cho dù muốn thoáng khí cũng không nên mở lớn cửa như vậy, tôi đóng trước một nửa nhé?”
Chị y tá nhỏ chuyên nghiệp lại gần đóng một nửa cửa sổ thay bọn họ, thuận tay cầm lấy sổ đăng ký trên tay và giải thích về lần mất điện ngắn ngủi vừa xảy ra, đảm bảo rằng các thiết bị không có vấn đề gì và đường điện đã được khôi phục ổn định trở lại.
Sau đó, cô ta kiên nhẫn dò hỏi bệnh nhân cảm thấy hệ thống nhiệt độ trong phòng có đủ thoải mái không, ngoài ra còn có nhu cầu nào khác không.
“Hôm nay cảm giác thế nào, có thấy nơi nào không thoải mái không?”
Sau khi hỏi xong bệnh nhân còn có yêu cầu nào khác cần cải tiến đối với phục vụ của bệnh viện hay không, y tá lại nghiêm túc kiểm tra hồ sơ khám bệnh ban ngày hôm nay do đồng nghiệp khác ghi nhận theo thường lệ mà dò hỏi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.
“Tất cả đều ổn, chỉ là ——”
Lâm Hạ Vy nằm trên giường bệnh, quay đầu nói cho nhân viên y tế.
“Có thể tôi không đi lại được.”
Chị y tá nhỏ đang ghi nhận thì ngòi bút hơi hơi dừng lại, khi ngẩng mặt lên nét nghiêm túc như đối mặt kẻ thù, lập tức cầm lấy bộ đàm bên hông báo cáo tình huống cho đội ngũ trị liệu chuyên môn!
Không lâu sau, một đống người mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh, những chuyên gia y học tinh tế, nghiêm cẩn kiểm tra cơ thể bệnh nhân trên giường bệnh.
Cho đến khi xác nhận cẳng chân dưới của bệnh nhân bao gồm cơ bắp, thần kinh, xương cốt đều không có dấu vết nào cho thấy từng chịu thương tổn, cũng không tìm thấy nguyên nhân sâu xa gì khác, nhưng đúng là cô khó có thể đi lại bình thường được.
Biểu tình phức tạp, rối rắm, trịnh trọng của đội ngũ chuyên gia, bọn họ ra khỏi phòng bệnh thảo luận nguyên nhân bệnh nhân bỗng nhiên không thể đi lại được, nên áp dụng phương pháp trị liệu nào, cách tăng cường bảo dưỡng bắp chân của bệnh nhân....
Mới nãy, khi mọi người cho rằng nguy cơ đã được hóa giải thành công, tất cả kết thúc, Lâm Hạ Vy lại nói với bọn họ thân thể cô xuất hiện một số bài xích nên không thể kiểm soát bộ phận bên dưới bắp chân được.
“Không sao, trước giờ đa phần tôi đều nằm, ngồi, lười đến đi tới đi lui.”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô tùy ý giống như đang nói thời tiết hôm nay, tâm trạng của Lâm Hạ Vy thoạt nhìn còn tốt hơn những người khác.
Sự bài xích của Thiên Đạo dành cho cô không phải không để lại di chứng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tư chất thân thể này không có cách nào hoàn mỹ cất chứa linh hồn của cô, thực lực khôi phục càng nhiều thì bài xích càng lớn là điều mà cô đã dự đoán từ trước.
Thậm chí vào một ngày nào đó trong tương lai, không chỉ có bắp chân mà có thể sẽ có bộ phận khác trên người cô cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Trong yên lặng, Cố Sướng đi đầu tiếp nhận sự thật này: “Hiện tại xe lăn trên thị trường được thiết kế tương đối đẹp mắt, cũng rất thoải mái. Lát nữa tôi sẽ liên hệ người, sáng mai họ sẽ giao đến.”
Lâm Hạ Vy cũng không để ý đến việc phải ngồi xe lăn trong suốt một đoạn thời gian rất dài sau này nhưng hệ thống lại vô cùng tức giận.
Nó lần nữa hiện ra thật thể, lớn tiếng nói: 【 Kỹ thuật chữa bệnh nơi này sao có thể tệ đến vậy, không đi lại được mà cũng không thể chữa khỏi! Ký chủ, tôi lại kiểm tra thân thể cho cô được không, tôi cũng được trang bị chức năng trị liệu, tôi tự trả tiền! Chúng ta vừa tích lũy được rất nhiều giá trị cảm xúc, tôi dùng hết cho cô! 】
Nhưng mà, Lâm Hạ Vy khó có thể đi lại vốn dĩ không phải do kỹ thuật chữa bệnh, hệ thống thở hổn hển lăn lộn nửa ngày lại không thấy có khởi sắc gì chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trốn vào chân tường.
Tiểu Viên cũng hoảng loạn mà nghĩ có phải do thân thể có vấn đề nên mới hại đại lão đột nhiên không thể đi lại được, nước mắt cô ấy đã rơi lã chã ôm hết tất cả lỗi lầm vào người mình, cho rằng là lỗi lầm của bản thân.
Bi thương, oán giận, tiếc nuối, mê mang…… Các loại cảm xúc dâng trào trong phòng bệnh.
Đến khi bọn họ nhìn thấy người trên gường bệnh từ từ lơ lửng trên không, sức mạnh cường đại nào đó tràn ngập toàn bộ căn phòng, ánh đèn bình thường cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối, vô cùng không ổn định!
Trong đêm tối, người tóc đen mắt đen trôi nổi giữa không trung như một vị thần, toàn thân như được bao quanh bởi ánh sáng vàng nhạt, từ từ nói với bọn họ.
“Không thể đi lại mà thôi, còn vấn đề gì không?”
Người, hệ thống, quỷ: (=?Д?=)hmmm…… Không có, không có!
Lười biếng mà chống cằm, Lâm Hạ Vy ôn nhu cười, bất kì lúc nào cũng không cần dễ dàng cảm thấy cô đáng thương, đồng tình cô.
Bởi vì —— đó sẽ chỉ là ảo giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-109.html.]
Đúng là cô không thể đi lại bình thường nhưng không có nghĩa là cô không động đậy nổi.
“Ở bên ngoài thì vẫn cần xe lăn. Tôi thử một lần rồi, khá thoải mái. Trợ lý số 2, sau này làm phiền anh.”
Lâm Hạ Vy chậm rãi trở lại giường bệnh, thật lòng cảm thấy được người khác đẩy tới đẩy lui cũng không tệ lắm.
Rồi sau đó, cô nhẹ nhàng mà đưa ra nhiệm vụ cho người duy nhất trước mắt có thể đảm nhiệm công tác này —— nhân loại thứ hai trong phòng Cố Sướng.
Cố Sướng bình tĩnh đồng ý, thậm chí đã chuẩn bị mở ra máy tính trước tiên đặt hàng một chiếc xe lăn, lại khẩn cấp nghiên cứu xem có thể cải tạo tốt hơn không, khẩn cấp chứng thực vị trí trợ lí của mình!
Hệ thống phản ứng lại đây ký chủ quả nhiên vẫn là ký chủ, vĩnh viễn là đại lão mang theo nó, nhanh chóng xoa eo, đĩnh thân thể tròn tròn trừng mắt liếc nhìn đối thủ cạnh tranh —— Cố Sướng.
Giờ phút này, bọn họ cũng rốt cuộc có thời gian, có hoàn cảnh có thể giới thiệu, chào hỏi nhau.
“Xin chào, tôi là Cố Sướng, thật hân hạnh được biết ngươi.”
Cố Sướng đặt máy tính xuống, đứng lên vươn tay chào hỏi hệ thống, khách khí chào hỏi nó.
Sau khi xuất xưởng được thả trực tiếp xuống thế giới này, lần đầu tiên được nhân loại muốn bắt tay, còn nói thật hân hạnh được biết nó, hệ thống cũng thu lại dáng vẻ mẹ kế vừa rồi.
Lúc trước, người đàn ông này không thấy được nó, hệ thống cũng không hề ngần ngại mà nói xấu anh, tranh sủng một cách công khai. Nhưng khi thật sự gặp mặt, da mặt nó cũng trở nên mỏng hơn.
Lúng ta lúng túng vươn cánh tay ảo bắt tay với Cố Sướng, hệ thống có chút kiêu ngạo mà quay đầu không muốn nhiều lời với anh.
Không chờ Cố Sướng lại mở miệng, chiếc loa thông minh trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh khác.
Trong phòng còn có sự tồn tại khác?
【 Woa, ngài thật là lợi hại, vậy mà có thể ẩn thân còn có thật thể! Xin chào ngài, tôi là Tiểu Ninh, tôi có thể làm bạn với tiền bối sao! 】
Âm thanh đó đúng là trí tuệ nhân tạo Tiểu Ninh do Cố Sướng phát triển, thông qua loa thông minh trong phòng chào hỏi “Mọi người” ở đây, đặc biệt chú ý đến hệ thống tương tự nó.
Lần đầu nghe thấy có người gọi nó là tiền bối, hệ thống trực tiếp nói lắp.
Này…… Cái hệ thống thông minh cấp thấp này……Thật thích nịnh hót! Phía trước nịnh ký chủ, hiện tại lại tới nịnh chính mình!
Là người phát minh quả nhiên Cố Sướng mặt ngoài đứng đắn, bên trong tâm cơ!
【 Chúng ta…… Cấu tạo của chúng ta khác nhau, nguyên lý cũng khác nhau, dù ngươi muốn làm bạn với ta cũng vĩnh viễn so ra kém ta, hừ! 】
Hệ thống nghẹn nửa ngày mới nói ra lời muốn nói với Tiểu Ninh từ lâu, không cần mưu toan chiếm cứ vị trí bên cạnh ký chủ!
Hai chúng nó một là khoa học kỹ thuật bình thường, một là sản vật của thế giới công nghệ cao, nó tuyệt đối không vượt qua được chính mình!
【 Đúng là bởi vì cảm thấy ngài rất lợi hại, mới hy vọng có thể làm bạn với ngài, không ngừng học tập ngài, không ngừng tiến bộ nha! 】
【 Có được không, tiền bối! 】
Nghe được âm thanh ngọt ngào dễ thương vang lên từ loa kia, hệ thống trầm mặc.
!!! Cái miệng của Tiểu Ninh này sao có thể ngọt như thế chứ!
A a a, dễ thương quá!
Hệ thống kiêu ngạo cuối cùng cũng không ngăn cản được lời khen ngợi của đồng loại, không được mấy câu liền đầu hàng mang theo Tiểu Ninh sang nơi nhân loại không nhìn tới thì thầm giao lưu những việc mà chỉ có hệ thống như chúng nó mới có thể biết và chú ý đến.
Đã từng hiện ra trước mặt người khác một lần Tiểu Viên cũng chào hỏi Cố Sướng.
Nếu lúc này có người khác đi vào nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng, sao có thế có một cô gái nằm trên giường bệnh mà bên cạnh lại còn một cô gái giống y như vậy nữa!
Nhưng chỉ cần lại nhìn kỹ, mọi người liền sẽ phát hiện thật ra hai người lớn lên cũng không có giống nhau như vậy, chỉ cần có tâm thì có thể liếc mắt một cái dễ dàng phân biệt được sự khác nhau giữa hai người.
Một bộ phận thân thể bị hạn chế cũng đại biểu cho một thứ gì đó trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn, Lâm Hạ Vy cũng càng ngày càng giống chính mình trước đây.