Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-09-12 22:27:20
Lượt xem: 66
Núi Thái Sơ là núi thần mà mỗi người trong giới huyền học đều hướng tới, chiếm cứ một trong số ít linh mạch cao cấp nhất của trời đất, đồng thời là nơi lưu giữ nhiều linh vật, linh thực và các bảo bối khác. Kể cả đoàn người Cố Sướng khi lên núi cũng nhìn thấy, cảm nhận được nơi này giống như tiên cảnh, liền không khí đều tươi mát hơn bên ngoài —— bởi vì linh khí trong núi có độ dày hơn bên ngoài rất nhiều.
Thái thượng trưởng lão Viên Tử Chân không rảnh lo chuyện khác, lực lượng trận pháp bảo hộ núi đã không có, thậm chí lực lượng của bản thân cũng đang sói mòn đi không ngừng. Ông ta mừng như điên khi nghe thấy tiếng nói của Thiên Đạo, rồi sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, không thể tin được, hoảng hốt như thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó tan vỡ trong lòng mình.
Trưởng lão Chân Văn, Chân Võ thấy Viên Tử Chân dường như thật lâu chưa thể hồi thần, chỉ có thể hao hết tu vi ít ỏi còn sót lại chặt chẽ bảo vệ những đệ tử đột nhiên mất đi hơn phân nửa linh lực, thân thể bắt đầu già cả với tốc độ mắt thường có thể thấy được lại không dám buông ra một chút nào!
Cùng với sơn băng địa liệt, đất rung núi chuyển, những công trình kiến trúc cổ kính trang nghiêm và tinh xảo giữ gìn ngàn năm trên núi Thái Sơ cũng lần lượt sụp đổ, biến thành phế tích với tốc độ cực nhanh, mà tai nạn còn chưa kết thúc.
Phát hiện ra một tảng đá cực lớn chuẩn bị đập vào người đệ tử Chu Hàm Liễu, trưởng lão Chân Võ không kịp thi pháp thì thân thể đã trước một bước xông lên che chở cô ta! Đồng thời kêu to bảo các đệ tử nhanh chóng rời đi, toàn bộ xuống chân núi, càng xa càng tốt!
Vừa rồi còn sợ hãi, phẫn nộ lại không biết phải làm như thế nào, các đệ tử cũng nghe được lời nói của Thiên Đạo cảm nhận được ý chí nó truyền đạt, lại chính mắt thấy trưởng lão Chân Võ thay bọn họ ngăn lại linh thụ cùng từng khối đá lớn sụp đổ, trong cơn bàng hoàng đỏ hoe hốc mắt, nước mắt tuôn rơi!
Thế nhưng là trời muốn diệt núi Thái Sơ!
Núi Thái Sơ bọn họ —— thật sự sắp biến mất!
Đệ tử không muốn đi bị những người khác lôi kéo rời đi một cách chật vật, lúc này Viên Tử Chân mới phản ứng lại, thân thể thế nhưng run rẩy từng đợt, lẩm bẩm nói: “Kiếp nạn lớn, kiếp nạn lớn sắp tới rồi sao?”
Những hòn đất, hòn đá không biết là cố ý tránh đi Lâm Hạ Vy hay là bị sức mạnh của cô ngăn cản, trước mắt cô cũng không đi, còn có thể an ổn ngồi trả lời vấn đề của Viên Tử Chân: “Đối với núi Thái Sơ mà nói thì có lẽ đây là một đại kiếp nạn khó vượt qua. Nhưng đối với đại kiếp nạn thế giới mà các người nói trước đó, tôi nghĩ hẳn là không phải.”
Linh khí bị ô nhiễm, tuần hoàn trong trời đất bị đánh vỡ, ngày qua ngày hoàn cảnh thế giới càng thêm ác liệt, nhưng đối với toàn bộ thế giới mà nói cho dù con người hoàn toàn biến mất, cũng bất quá là sự thất bại nhỏ nhỏ trong quá trình tiến hóa, không lâu sau lại sẽ sinh ra tân sinh linh.
Huống hồ, rất nhiều người đã ý thức được sai lầm của mình.
Ô nhiễm vẫn còn tiếp tục, số người muốn một lần nữa khôi phục lại bầu không khí trong sạch, rừng rậm xanh biếc, nguồn nước xanh thẳm cũng đang không ngừng gia tăng, trước mắt nhân loại còn chưa đi đến thời khắc sinh tử tồn vong nguy cấp nhất.
Theo quan điểm của Lâm Hạ Vy, thảm họa hủy diệt trong miệng Viên Tử Chân là một trong những kết cục trong vận mệnh nhân loại. Cô còn nhìn không thấu cuối cùng con người sẽ đi về hướng nào, điều chắc chắn là trong vòng mấy trăm năm con người vẫn còn có cơ hội lựa chọn.
Nghe được Lâm Hạ Vy nói, trưởng lão Chân Võ bị thương được trưởng lão Chân Văn đỡ, không dám tin tưởng mà hỏi: “Thật sự không phải sao! Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ lúc trước là chúng tôi tính sai sao?”
Như thế nào…… Sao có thể chứ!
Nếu không phải xác nhận trong vòng 300 năm chắc chắn con người gặp phải kiếp nạn lớn, núi Thái Sơ cũng sẽ không nhanh chóng làm ra nhiều chuyện như vậy. Bởi vậy, nghe được Lâm Hạ Vy nói, trong nhất thời bọn họ cũng không biết là nên may mắn hay là buồn bã mất mát.
Đặc biệt cảm nhận được ý chí mà Thiên Đạo vừa mới giáng xuống, muốn đem tài nguyên núi Thái Sơ độc hưởng mấy trăm năm chia cho vạn vật, trên mặt bọn họ không khỏi lúc trắng lúc đỏ, nói không ra lời trước sự hủy diệt của núi Thái Sơ.
Chẳng lẽ thật là tính sai rồi, cái này không phải kiếp nạn lớn của toàn bộ con người, toàn bộ sinh linh, mà là kiếp nạn lớn của giới huyền học cùng núi Thái Sơ! Vậy người trên núi Thái Sơ bị cướp đi sơn môn cùng tích lũy nên đi đâu về đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-203.html.]
Biết thái thượng trưởng lão có lẽ còn khiếp sợ, áy náy vì bặc tính sai lầm, ngược lại dẫn tới núi Thái Sơ bị Thiên Đạo thu hồi linh khí mà ngây người thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Trưởng lão Chân Võ còn muốn cố gắng lê thân thể bị thương tiến đến trấn an ông ta, nào ngờ bỗng nhiên nghe được thái thượng trưởng lão tức giận gào thét.
“Cho nên ông trời thấy được tất cả, cái gì cũng biết! Chính là cố ý tra tấn chúng ta, nhìn chúng ta khổ sở, rối rắm, nhìn chúng ta bị cướp đi tất cả?”
“Rõ ràng huyền học là thuật pháp gần với trời đất nhất, người trong Huyền môn là sự tồn tại thân cận nhất với đất trời, vì sao, vì sao muốn huỷ hoại chúng ta!”
Nhìn bộ dạng đột nhiên mất kiểm soát của thái thượng trưởng lão, trong lòng hai vị trưởng lão cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lúc nhất thời cũng không nói ra được không đúng chỗ nào, còn tưởng rằng là ông ta chịu phải cú sốc quá lớn.
Lúc này, Thiên Đạo vẫn giống như mấy trăm năm qua. Không hề hồi đáp sự chất vấn của Viên Tử Chân.
Mỗi thời mỗi khắc, trên thế giới đều có vô số người mắng nó hoặc là cầu xin nó. Mà cho dù nó có trả lời thì vận mệnh của những người này vẫn sẽ tiếp tục tiến phía trước dựa theo quỹ đạo định sẵn, cho đến điểm cuối, sau đó chỉ trong một nhịp thở của nó tất cả đều biến thành bụi đất, bắt đầu vòng tuần hoàn thứ N.
Sau khi biết được bí mật của hai thế giới, hiểu rõ chính mình từ đâu đến đây lại đến chỗ nào Lâm Hạ Vy cuối cùng cũng khôi phục được lực lượng ở thế giới cũ thậm chí còn mạnh hơn trước!
Cuối cùng cô cũng nhìn thấu điểm mâu thuẫn trước đó.
“Không phải tính sai, mà là có người cố ý dẫn đường toàn bộ giới huyền học đi vào con đường sai lầm.”
Trong quá trình núi Thái Sơ sụp đổ, trên núi cũng chỉ dư lại mấy người bọn họ. Nghe được Lâm Hạ Vy nói, vốn dĩ không rảnh quan tâm đến cô trưởng lão Chân Võ còn muốn phản bác, Chân Văn lại đột nhiên cầm lấy tay sư huynh, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái.
“Lâm Hạ Vy! Núi Thái Sơ không có, nhưng chúng ta vẫn còn thì núi Thái Sơ vẫn còn! Cô không cần đứng đây đưa ra thuyết âm mưu, là chúng ta kỹ không bằng người, lỗi lầm trước kia chúng tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng!”
Chân Võ che n.g.ự.c phản bác Lâm Hạ Vy, không chú ý đến ánh mắt sư đệ lóe lên sự hỗ loạn cùng khủng hoảng trong vài giây ngắn ngủi.
Lâm Hạ Vy cũng không quay đầu lại mà hỏi lại Chân Võ: “Trước kia, có người tính ra kết quả cùng cái nhìn khác về kiếp nạn linh khí trong trời đất đúng không?”
Chân Võ muốn nói đương nhiên không có, giọng nói khàn khàn của Chân Văn vang lên đánh gãy ông ta: “Từng có.”
Đại trưởng lão mờ mịt mà nhìn sư đệ của mình muốn hỏi có khi nào, hình ảnh nào đó trong trí nhớ bỗng nhiên hiện ra, làm ông ta dừng miệng lâm vào hoang mang.
Giờ phút này tay chân của trưởng lão Chân Văn trở nên lạnh lẽo, tê dại, không muốn hoài nghi rồi lại không tự chủ được mà xâu chuỗi lại toàn bộ dấu vết trong trăm năm nay lại với nhau. Bởi vì toàn tâm tin cậy thái thượng trưởng lão, tin vào tài bặc tính chưa từng sai lầm của ông ta, tin vào phẩm hạnh vô cùng cao khiết của ông ta, nên chưa bao giờ hoài nghi dù chỉ một chút, giờ phút này bọn họ mới phát giác điều không ổn trong đó!
Sao có thể! Sao có thể chứ!
Không có bất kì lý do gì!
Mà Viên Tử Chân quay đầu đón nhận ánh mắt của bọn họ thậm chí biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu không kiểm soát được mà trở nên vặn vẹo, hình như là từ khi ông ta bị Lâm Hạ Vy đánh cho trọng thương, bị Thiên Đạo thu hồi lực lượng liền trở nên quái dị!