Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:51:17
Lượt xem: 52
Cậu bé còn chưa trải qua máy thay đổi thanh âm, giọng nói vừa chói tai vừa to, thập phần cao vút, gào khóc kêu loạn quả thực giống như là ma âm nhập não, vả lại năng lực duy trì rất mạnh, giống như là máy bay sơn trại siêu dài.
Người bình thường nhất định chịu không nổi "công kích" như vậy, hết lần này tới lần khác Lâm Hạ Vy cùng Cố Sướng đều giống như là không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không có chớp nhiều một cái.
Chỉ là khi tay chân cậu bé đ.ấ.m đánh, đá đá vào chỗ ngồi của Cố Sướng, anh mới một lần nữa nhắc nhở cậu bé.
“An tĩnh —— không được đụng vào ghế của tôi.”
Nhưng khi cậu bé nghe thấy lời này ánh mắt chợt sáng lên, tiếp tục động tay động chân với cái ghế của anh, vẻ mặt còn sung sướng, như là tìm được đồ chơi hoặc có thể nói là biện pháp đạt thành mục tiêu của mình.
Cố Sướng không có nhẫn nại, trực tiếp đứng lên, thân cao một mét chín trước mặt cậu bé phảng như là người khổng lồ vậy, để cho tay chân của cậu bé trong nháy mắt an phận xuống, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện một tia sợ hãi. Như là rốt cục nhận ra người lớn trước mắt này hình như có chút đáng sợ, hẳn là có thể rất dễ dàng đánh tới mình.
Vừa mới lên năm hai tiểu học Đỗ Lãng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như vậy, cùng người trong nhà, giáo viên, hàng xóm, bạn học đều không giống nhau, ánh mắt anh lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm, bị nhìn như vậy làm cho cậu bé đột nhiên rùng mình.
Cố Sướng đang muốn thông báo cho nhân viên đưa cậu bé này về bên cạnh cha mẹ cậu bé đi, mẹ cậu bé rốt cục khoan thai đến chậm.
“Tiểu Lãng, con đừng chạy loạn! Chạy nhanh như vậy lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ!”
Rõ ràng là giọng nói lớn của cậu bé được thừa hưởng từ người phụ nữ này.
Nhưng người mẹ này không chỉ không thể mang cậu bé đi, ngược lại làm cho cậu bé tìm được chỗ dựa càng thêm dùng sức ở trong xe ồn ào, còn không quên chỉ vào Lâm Hạ Vy và Cố Sướng hô to.
“Hai người lớn này là quỷ keo kiệt! Ăn cái gì cũng không chịu chia cho con!”
“Mẹ, mẹ, đồ ăn của bọn họ thật sự rất thơm, con muốn ăn! Con muốn ăn!”
Cậu bé tên là Đỗ Lãng lay cánh tay của mẹ mình, hiện tại lại nghĩ đến lay người, lúc này ngược lại là không lại trực tiếp quấy rầy Cố Sướng, mà là bò lên chỗ ngồi phía sau bọn họ, liền muốn đi tìm chị gái nhất định sẽ dễ dàng mềm lòng ngồi ở bên cạnh anh kia.
“Chị, chị mau đem đồ ăn lấy ra cho em đi!”
Nói xong, liền muốn bắt đầu đi bắt Lâm Hạ Vy!
Khi bàn tay nhiều thịt và dơ bẩn của Đỗ Lãng sắp đụng tới ống tay áo của cô, lại đột nhiên phát hiện tay của mình đau quá!
Giống như có rất nhiều cây kim tiêm không nhìn thấy đột nhiên đ.â.m vào bàn tay của cậu bé, mà chị gái xinh đẹp trước mắt cậu bé cũng đột nhiên biến thành bác sĩ mặc áo blouse màu trắng có khuôn mặt đáng sợ!
“A!!!!!!”
Tiếng gào thét chói tai làm cho người của hai thùng xe liền nhau cũng không khỏi run lên, nhao nhao thò đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này cũng kêu quá thảm đi!
Thật sự không có biện pháp với con trai mình, tính toán cùng hai người trẻ tuổi muốn hỏi đồ ăn vặt để trấn an con mình, mới vừa rồi Trịnh Dật Lệ nói ra yêu cầu của mình, chợt nghe thấy con trai kêu khóc tê tâm liệt phế, lập tức hoảng sợ.
Vừa ôm lấy con trai, vừa tức giận chỉ vào cô gái có vẻ mềm mại này chất vấn: "Cô vừa làm gì con trai tôi vậy!"
Tiếng động lớn như vậy dẫn tới nhân viên ở thùng xe ở phía trước: "Xin chào, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhân viên vội vàng chạy tới, nghe được giọng nói dịu dàng như vậy, tiếng gào khóc của Đỗ Lãng càng lớn, chỉ vào Lâm Hạ Vy hoảng sợ lên án cô: "Chị ta lấy kim đ.â.m tôi! Rất nhiều rất nhiều kim!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-221.html.]
Làm cho cậu bé nhìn thấy hình ảnh đánh sợ nhất trong lòng, Lâm Hạ Vy nghe thấy cậu bé cáo trạng như vậy, chỉ cảm thấy loại vật nhỏ này thật sự so với rất nhiều quỷ quái đều đáng sợ.
Bọn họ có được lòng hiếu kỳ vô cùng vô tận, tinh lực dùng không hết cùng với đông đảo chỗ dựa, rồi lại thập phần yếu ớt còn nghe không vào lời nói.
Nghe thấy con trai nói cô gái kia lấy kim mình, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, vừa rồi Trịnh Dật Lệ cũng thấy được, trong tay người ta căn bản không có kim.
“Con ngoan ngoãn cho mẹ xem một chút, có phải vừa mới đụng phải cái gai nhỏ nào đó đ.â.m vào hay không.”
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, làm gì có người nào ngồi xe còn có thể tùy thời lấy kim ra đ.â.m người, chắc chắn là Đỗ Lãng đang nói dối.
Đỗ Lãng trừng lớn cặp mắt tròn xoe của mình, không thể tin được nhìn Trịnh Dật Lệ, mẹ thế nhưng lại không tin chính mình! Lập tức tức giận điên cuồng giậm chân, vung cánh tay nhỏ bé nhưng vô cùng có lực của mình lên, quả thực giống như Na Tra náo loạn trên biển cứ như vậy nặng nề nện vào người cô ta: "Là thật! Chị ta thật sự lấy kim chọc con, vẫn là rất nhiều kim! Mẹ xem đi ——“
Cậu bé tay đ.ấ.m chân đá Trịnh Dật Lệ, sau khi phát tiết lửa giận trong lòng mới để cho cô ta xem dấu vết lưu lại trên tay mình.
Nhưng, nhưng trên bàn tay nhỏ bé kia tìm thế nào cũng tìm không thấy được lỗ kim nào, ngay cả dấu vết cũng không có!
Đỗ Lãng sợ ngây người, nhìn bàn tay của mình một hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn chị gái "dễ bắt nạt" kia, trợn tròn mắt.
“Được rồi, con trở về với mẹ trước. Không phải mẹ cũng mua đồ ăn vặt cho con sao, chúng ta trở về ăn.”
Người phụ nữ đã sớm quen với trò đùa này của con trai muốn kéo cậu bé trở về, nhưng cậu bé lại đảo tròng mắt, không chịu rời đi: "Không, con muốn ăn thứ bọn họ vừa mới ăn, không cho con con sẽ không đi!"
Nhân viên nhớ rõ hôm nay ghế thương vụ chỉ còn lại hai vị trí, thùng xe hạng nhất này ngược lại tương đối trống không, hai mẹ con trước mắt này hẳn là vừa mới ngồi thùng xe hạng hai, vì thế mỉm cười khuyên bảo bọn họ trở lại chỗ ngồi của mình. Nhưng cậu bé làm sao để ý đến cô ấy, nói rõ chính là không lấy được đồ ăn vặt cậu bé sẽ không trở về!
Trịnh Dật Lệ không có biện pháp, đối với Lâm Hạ Vy và Cố Sướng mở miệng nói: "Thật ngại quá, thằng bé còn nhỏ tuổi không quá hiểu chuyện, các người có thể hay không liền tùy tiện chia cho thằng bé một chút?"
Dù sao đồ ăn vặt cũng không đáng giá, chia cho con trai mình một chút là có thể an tĩnh, mọi người cũng đều có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cố Sướng đương nhiên sẽ không giao ra đồ ăn vặt giả định mà chính mình làm cho hệ thống, cho dù là đồ ăn vặt bình thường anh cũng sẽ không cho, Lâm Hạ Vy đồng dạng cũng nghĩ như thế. Về phần hệ thống, đã phồng mặt muốn đợi lát nữa sẽ dạy dỗ thằng nhóc này!
Nghe thấy người phụ nữ kia nói như vậy, nhân viên đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt khó xử nói: "Hai vị hành khách, vẫn là mời hai người trở về trước đi. Nơi này không phải thùng xe của hai người, trong quá trình xe đang chạy tùy ý đi lại cũng có nguy hiểm.”
Vẻ mặt của Trịnh Dật Lệ không sao cả nói: "Chúng tôi lại không có ngồi, sẽ lập tức trở về.”
Nói xong còn nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này, thúc giục bọn họ nhanh chóng trấn an "Diêm La Vương" nhà mình: "Thằng bé tuy nhỏ, nhưng tính tình rất bướng bỉnh, tôi cũng không có biện pháp với nó.”
Cố Sướng nghe thấy lời này, hừ lạnh một tiếng: "Cô không có biện pháp quản nó thì cũng đừng mang nó ra ngoài, hay là nói nhà các ngươi đều là làm ăn mày như vậy?"
Anh nói không có một chút khách khí nào, trực tiếp làm cho sắc mặt của Trịnh Dật Lệ và Đỗ Lãng đỏ lên, không nghĩ tới người đàn ông mặc tây trang mang giày da, thoạt nhìn điều kiện tốt lại rất anh tuấn này sẽ nói ra một câu như vậy.
Trịnh Dật Lệ: “Thái độ của anh như vậy là có ý gì? Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ thèm ăn không phải rất bình thường sao, anh là một người trưởng thành sao lại nhỏ mọn như vậy, nói chuyện còn cay nghiệt nữa, anh cũng không cảm thấy mất mặt à!"
“Tiểu Lãng chúng ta đi thôi, đừng nói chuyện với loại người keo kiệt này, thật sự là người nào cũng đều có!”
Cô ta trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, túm lấy cách tay của con trai mình chuẩn bị rời đi!”
“Oa, mẹ, con nhất định phải lấy được đồ ăn vặt của bọn họ, nhất định phải lấy được!”