Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LIVE STREAM ĐOÁN MỆNH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-14 07:53:58
Lượt xem: 558

2.

 

Tôi họ Kỳ, tên chỉ có một chữ Lân, tôi sinh ra với một đôi mắt đặc biệt. 

 

Mắt trái của tôi có thể nhìn về quá khứ, mắt phải có thể nhìn thấy tương lai, mọi thứ trên đời đều không có nơi nào để trốn trước mặt tôi. 

 

Trong quá khứ của Khải ca, anh ta đã bắt cóc mua bán phụ nữ và trẻ em, buôn bán ma túy trái phép và phạm vô số tội ác. 

 

Cái gọi là công việc kinh doanh của anh ta chỉ là đem một nhóm người mới bị lừa bán sang miền bắc Myanmar. 

 

Anh ta đã bị cảnh sát nhắm tới từ lâu, một số đặc vụ nằm vùng đã được bố trí trong số người của họ, tuy nhiên, họ đã tìm thấy đặc vụ ngầm đó nên anh ta rất tự tin vào công việc kinh doanh. 

 

Tôi trong lúc báo cảnh sát đã nói vị trí giao dịch cho cảnh sát.

 

Tôi tin cảnh sát sẽ làm theo hướng dẫn của tôi và sớm tìm ra bằng chứng. 

 

Theo tiếng ding-dong bên kia, Khải ca cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt thay đổi rõ rệt. 

 

Anh còn chưa kịp phản ứng thì trên màn hình vang lên tiếng gõ cửa, buổi phát sóng trực tiếp đồng thời bị cắt. 

 

[Khải ca không thực sự phạm tội, phải không?] 

 

[Mẹ ơi, con sợ quá.] 

 

[Chủ phòng thực sự không thể tính toán chính xác được.] 

 

[Liệu có phải hai người họ cùng nhau diễn để nổi tiếng hơn không?] 

 

[Lầu trên, nói có suy nghĩ tí đi.] 

 

Tôi ngừng đọc phần bình luận: "Khởi đầu thuận lợi, còn có thể xem bói miễn phí, ai đến trước sẽ nhận được." 

 

[Một khởi đầu tốt đẹp cho Thần Tế Miêu.]

 

[Khải ca và tôi sống trong cùng một tiểu khu, tiểu khu vừa rồi đã bị đóng cửa có vẻ như cảnh sát đã bắt giữ người.] 

 

[Có người đăng một bức ảnh lên mạng, tôi nhìn thấy màu sắc giống với bộ đồ mà Khải ca mặc khi phát sóng trực tiếp.] 

 

Khi cư dân mạng thảo luận, phòng phát sóng trực tiếp ngày càng trở nên phổ biến và nhận được nhiều quà tặng. 

 

Tôi nghĩ nghĩ rồi học theo các chủ phòng khác: "Cảm ơn cả nhà vì những món quà." 

 

[Tôi cũng không muốn xem nhưng cô ấy gọi tôi là gia đình.] 

 

[Còn có hai quẻ nữa, ai tới, đi qua thôn này sẽ không có cửa hàng như vậy.] 

 

[Tôi không dám, tôi sợ chủ phòng sẽ phát hiện ra tôi cả đời nghèo khổ, tôi không có dũng khí sống sót.] 

 

[Mập mạp không ăn cá và tặng kẹo mút*1] 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/live-stream-doan-menh/chuong-2.html.]

 

[Khi hoa nở, anh ấy tặng hoa*1] 

 

[Những đám mây bay qua cho ra một cây kẹo mút*1]

 

"Mạnh Tuấn tìm người" đã đăng ký kết nối, tôi liền nhấp vào chấp nhận. 

 

Sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trên màn hình, trước n.g.ự.c đeo một thông báo tìm người được phóng to.

 

Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, tóc màu xám bạc. 

 

Anh ta đặt bức ảnh trước n.g.ự.c của mình trước ống kính để khán giả có thể nhìn rõ hơn. 

 

Anh ta có khả năng không tin điều này mà chỉ muốn lợi dụng sức nóng của phòng phát sóng trực tiếp để truyền thông tin về đứa trẻ. 

 

Tôi nhìn phía sau Mạnh Tuấn, nhìn tiểu quỷ ăn mặc giống như trong thông báo mất tích, thầm thở dài: “Dưới gốc cây cổ thụ, ở cái ao bỏ hoang phía đông quê anh, hãy đưa đứa nhỏ về nhà.” 

 

[Ý của chủ phòng là đứa trẻ có thể đã ra đi.] 

 

[Tôi không thể nhìn thấy những thứ này.]

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

[Nhìn thấy cha của đứa trẻ như sắp khóc, lòng như thắt lại.]

 

[Hy vọng lần này chủ phòng tính toán không chính xác.] 

 

[Lần này cô nói không chính xác, chúng tôi sẽ không trách cô.] 

 

Thấy Mạnh Tuấn hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, anh ta đã tin lời tôi nói, bởi vì địa điểm tôi đề cập quả thực có tồn tại. 

 

Anh ta nói lời cảm ơn rồi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. 

 

Tôi nhanh chóng nói thêm: “Kẻ sát nhân đang ở ngay bên cạnh anh.” 

 

Sau khi Mạnh Tuấn rời đi, bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên nặng nề, sau khi trò chuyện với cư dân mạng được vài câu thì có tiếng gõ cửa. 

 

Tôi cầm điện thoại di động, mở cửa và đối mặt với viên cảnh sát mặc đồng phục ngoài cửa, biết chuyện gì đang xảy ra. 

 

"Cô Kỳ Lân phải không? Vừa rồi là cô gọi cảnh sát. Xin hãy đi theo chúng tôi." 

 

[Mẹ, con đã nhìn thấy gì vậy?] 

 

[Chủ phòng sẽ không tham gia chứ.] 

 

[Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, chủ phong hợp tác với Khải ca diễn, bây giờ chính mình cũng vào đó.] 

 

“Cả nhà ơi, hôm nay tôi có việc nên không thể phát sóng trực tiếp được.” 

 

Tôi tắt sóng trực tiếp, gật đầu đi theo cảnh sát.

 

Loading...