Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C8

Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:58:06
Lượt xem: 2,662

8.

 

Đêm nay sau khi cơm nước xong, tôi theo thói quen cầm lấy điện thoại di động, lại nhận được cuộc gọi wechat của Lý Văn Kiêu.

 

Tôi đã đổi wechat mới, nhưng còn có rất nhiều bạn bè ở wechat cũ, cho nên mấy ngày nay vẫn giữ lại để có thể đăng nhập một chút.

 

Hắn hình như đã hoàn toàn quên chuyện mấy hôm nay, tự nhiên nói:

“Điện thoại của em sao lại không gọi được?”

 

Tôi còn chưa nói gì, hắn đã tiếp tục nói: "Quên đi, đồ mừng năm mới tôi đã chuẩn bị xong, em còn muốn mua thêm cái gì, tôi bảo trợ lý đi mua.”

 

Tôi đột nhiên nhớ tới cái năm mẹ Lý Văn Kiêu vừa qua đời.

 

Tết năm ấy tôi về quê, tối ba mươi tết tôi gọi video cho Lý Văn Kiêu, muốn chúc tết hắn trước.

 

Video thật lâu mới được nhận, trong màn hình một mảnh đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng màu cam đỏ tươi chậm rãi tối đi.

 

Giọng Lý Văn Kiêu hơi khàn khàn: "Sao vậy?”

 

Màn hình thích ứng với ánh sáng, lúc này tôi mới phát hiện, Lý Văn Kiêu đang ngồi một mình trên ban công, bốn phía đều là chai rượu và tàn thuốc rải rác.

 

Ngoài cửa sổ là cả nghìn ngôi nhà với đèn đuốc cùng pháo hoa rực rỡ, nhưng những náo nhiệt kia hình như đều cùng hắn không có quan hệ gì.

 

Hắn cứ như vậy một mình ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn sự viên mãn thuộc về người khác, một mình cô đơn ở trong bóng đêm hút thuốc.

 

Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên rất đau lòng cho hắn.

 

Mắt tôi cay xè, cố nén cười nói:

 

"Trước tiên, chúc anh năm mới vui vẻ, có tiền lì xì không?"

 

Hắn tựa hồ cười khẽ một tiếng, sau đó âm thanh nhắc nhở chuyển khoản vang lên.

 

Hắn chuyển cho tôi 100.000 đô la.

 

Tôi ngẩn người, qua hồi lâu, Lý Văn Kiêu đột nhiên thấp giọng nói:

 

"Hứa Nặc, sớm một chút trở về đi, tôi rất --"

 

Thanh âm của hắn bị gió thổi tan, tôi không nghe rõ mấy chữ phía sau.

 

Lúc đó tôi chẳng biết hắn muốn nói, hắn rất cô đơn, hay là hắn rất nhớ tôi.

 

Tôi bất chấp tất cả, vội vàng nói với ba mẹ công ty tôi có việc gấp, sau đó lập tức mua vé máy bay gần nhất về Thượng Hải.

 

Ba giờ sáng, Thượng Hải vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi xa hoa trụy lạc, xe cộ như nước chảy.

 

Đèn trong nhà Lý Văn Kiêu tất cả đều tối đen.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lo-nhip-tinh-yeu/c8.html.]

Tôi thở hồng hộc lên lầu dùng sức gõ cửa:

 

“Lý Văn Kiêu, mở cửa đi!”

 

Tôi cho rằng Lý Văn Kiêu đã ngủ, lại không nghĩ tới hắn rất nhanh đã tới mở cửa, nhìn chằm chằm tôi, cả người đều ngây ngốc.

 

“Em..." Hắn ngẩn ngơ tại chỗ.

 

“Sao em lại trở về?”

 

Tôi cười đến mức mặt mày cong cong: "Tôi tới đón năm mới với anh mà.”

 

Lý Văn Kiêu không nói gì, cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy.

 

Ngay tại thời điểm tôi sắp bị hắn nhìn chằm chằm đến mức xấu hổ, hắn đột nhiên ôm lấy tôi.

 

Mạnh mẽ như thể đang cố ép tôi vào cơ thể hắn.

 

Từ đó về sau, hàng năm tôi đều cùng Lý Văn Kiêu đón năm mới rồi về nhà, điều này dường như đã thành thói quen ngầm hiểu trong lòng chúng tôi.

 

Chỉ là tôi không nghĩ tới, năm nay bên cạnh hắn đã có Cố Tư Ninh, cư nhiên còn có thể tìm tôi cùng nhau đón năm mới.

 

Tôi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Tôi về quê rồi.”

 

Lý Văn Kiêu im lặng.

 

Hình như hắn không ngờ tới tôi sẽ nói như vậy, một lát sau mới "Ờ" một tiếng, ra vẻ tự nhiên nói:

 

“Cũng đúng, nhiều năm như vậy không về nhà ăn Tết, trở về xem một chút cũng là việc nên làm.”

 

“Ừ." Tôi cầm di động.

 

Hai đầu điện thoại trầm mặc, tôi mơ hồ nghe được giọng Cố Tư Ninh:

 

“Văn Kiêu, anh mau tới đi, nước nóng này pha thế nào?”

 

“Đến đây." Lý Văn Kiêu trả lời một tiếng.

 

“Vậy tôi cúp máy." Tôi mím môi.

 

“Ừ.”

 

Giọng Lý Văn Kiêu nghe không ra cảm xúc.

 

Tôi lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, gác máy.

 

Màn hình chậm rãi tối xuống.

 

 

Loading...