L.ÓC TH.ỊT NỮ CHÍNH, TRẢ THÙ CHO MẪU THÂN - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-10-31 13:44:44
Lượt xem: 1,820
Tầm Bảo Thử cũng kêu lên chi chi: "Chủ nhân, ta c.h.ế.t cũng không rời khỏi người."
Ta thản nhiên nói: "Ngươi hình như quên rồi, nó còn chưa mở mắt đã bị ngươi trộm khỏi vòng tay cha mẹ ruột. Kẻ buôn người cũng có tình mẫu tử sao? Thật nực cười."
Tiếng khóc của Tô Tiểu Tiểu đột nhiên im bặt.
Tầm Bảo Thử rụt vào lòng nàng ta, kêu chi chi: "Ta chỉ nhận chủ nhân, trên đời này chỉ có chủ nhân là tốt nhất."
Một người một chuột chân tình bộc lộ, ôm nhau khóc lóc.
Ta lạnh lùng nói:
"Chủ nhân? Nếu nàng ta không trộm ngươi, thì ngươi chính là chủ nhân của chính mình!"
Yêu thú ở Thập Lý Sơn Mạch chúng ta, chưa bao giờ nhận loài người làm chủ.
Tô Tiểu Tiểu đang khóc, Tầm Bảo Thử trong lòng nàng ta đột nhiên gãy làm hai khúc, phần đầu rơi bịch xuống đất.
"Tùng Quả!"
Tô Tiểu Tiểu đau đớn tột cùng, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Ta cười nói: "Đã nói rồi, chia đều mà."
"Quý Hoa Thù, ngươi lòng người dạ thú! Ta, Tô Tiểu Tiểu thề, nhất định sẽ lấy mạng ngươi để tế Tùng Quả."
Ta nâng mặt nàng ta lên, cẩn thận thưởng thức vẻ mặt đau đớn đến tột cùng này:
"Sao vậy? Đến lượt đồ vật ngươi quan tâm, thì ngươi lại thành ra bộ dạng này?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Trước kia con Tầm Bảo Thử đó mang đến cho ngươi bao nhiêu cơ duyên, mà ngươi mới chỉ đạt đến Nguyên Anh, ngươi đúng là đồ phế vật!"
"Tô Tiểu Tiểu, ngày tháng tốt đẹp của ngươi, đến hồi kết thúc rồi."
"Sau này, ta sẽ khiến cho mỗi người, mỗi thứ mà ngươi quan tâm, đều giống như hôm nay, hủy diệt ngay trước mắt ngươi. Mà ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì được."
"Ô Mặc là vậy, chuột là vậy, tương lai, Sư tôn cũng vậy."
Tô Tiểu Tiểu nhìn ta chằm chằm, ánh mắt âm hiểm.
Ta cúi người, đưa yêu đan của mẫu thân ta cho nàng ta:
"Không phải muốn tấn cấp sao? Có thể nắm giữ cơ duyên này hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi."
"Sư muội, trò hay bắt đầu rồi."
15
Ta ra khỏi bí cảnh, trả thân xác lại cho Quý Hoa Thù.
Từ nay về sau trời đất rộng lớn, mặc ngươi bay lượn.
Ý thức của ta trở về bản thể.
Sợi xích đã giam cầm ta mười năm, trước thần thức lại giống như giấy, dễ dàng bị phá vỡ.
Cánh cổng núi cao lớn này trong phút chốc sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loc-thit-nu-chinh-tra-thu-cho-mau-than/chuong-8.html.]
Ta hóa thành hình người, đứng giữa đống đổ nát này.
Sau đó, ta bước từng bước về phía điện của Chân Dương Tiên Quân.
Thiên điện của hắn, ở trên đỉnh núi.
Ta đi rất lâu, những người đi ngang qua đều dừng lại, chỉ trỏ về phía ta:
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."
"Kia là ai, điên rồi sao?"
"Thật là không biết trời cao đất dày!"
Ta từng bước đi về phía đỉnh núi.
Một chiếc áo choàng phủ lấy thân thể ta, một nữ tu sĩ mặc áo và thắt đai lưng cho ta.
Nàng nói: "Không thể lõa thể, làm người thì phải mặc quần áo."
Ta nói: "Ta vốn vô tướng."
Nàng sững sờ.
Ta tiếp tục đi về phía đỉnh núi, vừa đi vừa niệm:
"Ta vốn vô tướng, ta vốn vô tướng."
Đứng trên đỉnh núi, nhìn Chân Dương Tiên Quân từ xa, trong đầu ong ong.
Ta đã biết!
Ta cuối cùng cũng biết ta là yêu thú gì rồi.
Ta là Vô Tướng, là hóa thân của chấp niệm của biết bao người oán trách số phận bất công trên thế gian này.
Cho nên ta vô sở bất tại, vô sở bất khứ.
Ta sinh ra, chính là để đòi lại công bằng cho bọn họ.
16
Giọng nói của Chân Dương Tiên Quân vẫn lạnh lùng như cũ:
"Thời gian hóa hình của ngươi, sớm hơn ta dự đoán."
"Ngươi đã hóa thành hình dạng của nàng ấy, từ nay về sau, ngươi chính là Quý Hoa Thù, vị hôn thê tương lai của bổn tọa."
"Được," ta nói, "ta muốn một hôn lễ long trọng nhất."
Chân Dương Tiên Quân bế quan lâu như vậy, xem ra là vẫn luôn đợi ta hóa hình, chỉ không biết hắn có thể toại nguyện hay không.
Ta ấn định ngày cưới vào đúng ngày hắn giam cầm ta ở cổng núi, chỉ để chờ một nhân vật quan trọng khác của vở kịch này.
Quả nhiên, hôn lễ vừa mới bắt đầu, Tô Tiểu Tiểu mình đầy thương tích đã đến chân núi, khí vận quanh người mỏng như tờ giấy.