Lời Hứa Trong Đôi Mắt Xuyên Thấu - 10.
Cập nhật lúc: 2024-08-21 03:11:59
Lượt xem: 306
Khi tôi quay về nhà họ Tần, mười mấy người cốt cán trong đại gia đình đang vây quanh Tần Liên Tâm, tổ chức tiệc mừng cho cô ta.
Thấy tôi, ánh mắt của mọi người đều trở nên lạnh lùng.
Mẹ Tần là người đầu tiên hỏi: "Tần Dao, tại sao Tống thiếu lại đưa con đi?"
Mười mấy đôi mắt chất vấn khiến người ta khó chịu.
Tôi xòe tay, nói dối trắng trợn, "Còn vì sao nữa? Anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên chứ sao!"
"Cô nói dối!" Tần Liên Tâm phản ứng rất mạnh, "Anh ấy ngay cả tôi còn... sao có thể thích một con nhỏ quê mùa như cô!"
"Biết đâu chính vì tôi quê mùa nên anh ấy mới thích tôi? Dù gì ngắm hoa nhiều rồi, nhìn lá xanh cũng thấy bắt mắt."
"Cô..." Tần Liên Tâm vừa ghen vừa tức, mặt đỏ bừng bừng.
Gia chủ nhà họ Tần, bố Tần, lúc này lên tiếng: "Tần Dao, người có thể liên hôn với Tống thiếu chỉ có thể là Liên Tâm, con tốt nhất đừng làm loạn."
"Tôi cũng không muốn làm loạn đâu! Nhưng mà..." Tôi liếc nhìn Tần Liên Tâm, bắt chước dáng vẻ khinh bỉ của cô ta đáp trả, "Làm như Tống thiếu thèm để mắt đến cô ta vậy."
Tôi chỉ nói thật.
Nhưng bố Tần cảm thấy uy quyền của mình bị thách thức.
Vì vậy, ông vung tay, ra lệnh cho người nhốt tôi vào cái sân nhỏ nơi tôi ở, ngoài giờ đưa cơm, không được mở cửa.
Tôi: "......"
Ngày thứ hai bị nhốt, tôi đã bắt đầu cảm thấy chán nản.
Từ nhỏ đã quen sống tự do ở nông thôn, làm sao tôi có thể rảnh rỗi ngồi im được chứ.
Nhưng muốn nhốt tôi, có vẻ cũng không dễ dàng gì.
Tôi nhìn bức tường cao trong sân, sờ cằm, có chút suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-hua-trong-doi-mat-xuyen-thau/10.html.]
"Cô Tần Dao, có ở đó không?"
Bên ngoài tường bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tôi lắng nghe kỹ, nhớ ra người đó là ai: Tần Nhất.
Con trai của ông quản gia.
Cao ráo đẹp trai, mang lại cảm giác rất rạng rỡ.
Vài ngày trước chính anh ta là người đã đón tôi về.
"Cô Tần Dao, cô đợi chút, tôi có cách đưa cô ra ngoài."
"Cách gì?" Tôi hứng thú hỏi.
Còn cách nào tốt hơn leo tường nữa?
"Nơi cô ở là góc đông bắc của đại viện nhà họ Tần, trước đây chỗ này có một cái lỗ chó, sau này bị bịt lại, tôi chỉ cần đào lại là xong."
Rồi tôi nghe thấy tiếng anh ta hì hục đào lỗ chó.
Mười phút trôi qua, lỗ chó vẫn chưa được đào xong.
Tôi đứng dậy, cảm thấy chán ngán, "Thôi khỏi đi, tôi tự ra ngoài được."
Nói rồi, tôi lùi lại vài bước, rồi lao tới thật nhanh.
Chỉ vài ba bước tôi đã leo lên tường.
Đang chuẩn bị khoe khoang với Tần Nhất.
Bỗng nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Tống Nam Thời, "Thân thủ khá đấy."
Như tiếng sét đánh ngang tai, tôi bị dọa đến mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất——