Lôi Kéo - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:57:25
Lượt xem: 57
Nhất định chỉ là mơ mà thôi.
Cô sao có thể đánh người được!
Đúng, chỉ là mơ mà thôi.
Lâm Thanh Nhạc tự an ủi bản thân rất lâu, chỉ có tự an ủi bản thân như vậy cô mới có thể gác lại mớ hỗn độn trong đầu, cố gắng để viết xong báo cáo công việc ngày hôm nay.
Sáu giờ tối, Lâm Thanh Nhạc hoàn thành công việc xong thì thu dọn hành lý, lên đường từ khách sạn đến sân bay.
Phần lớn người trong đội đã đến, lúc Lâm Thanh Nhạc tiến vào sảnh sân bay, Hứa Đinh Bạch đang cúi đầu xem tài liệu dự án trong Ipad.
“Thanh Nhạc, đến đây.” Nhà thiết kế Lý Hằng và giám đốc bộ phận thị trường chào hỏi cô.
Lâm Thanh Nhạc liếc mắt nhìn Hứa Đinh Bạch, người sau bình tĩnh giống như không có gì bất thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi tới ngồi xuống đối diện chỗ Lý Hằng và giám đốc Hoàng: “Mọi người đều đến nhanh như vậy à.”
Lý Hằng: “Tôi từ cửa hàng tới, cho nên cũng khá gần, cô ở khách sạn à?”
“Ừm, bị báo cáo rượt.”
“Não của cô còn có thể làm việc sao, hôm qua tôi uống nhiều như vậy, hôm nay đến cửa hàng bên kia còn có chút mơ màng đây.” Lý Hằng nói.
Lâm Thanh Nhạc: “Tôi, tôi vẫn ổn.”
“Ồ đúng rồi, tối qua cô cũng không uống nhiều, đều là Hứa tổng cản lại hết. Con người Hứa tổng của chúng ta thực sự rất tốt.” Lý Hằng liếc nhìn Hứa Đinh Bạch đang ngồi phía sau, nói nhỏ, “Có điều tôi đoán Hứa tổng hôm qua cũng uống say rồi, cô xem mặt của anh ấy đi.”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, lập tức nhìn sang, nhưng vì góc độ của cô không nhìn rõ nên chỉ có thể nói: “Mặt… mặt anh ấy làm sao?”
“Trên mặt anh ấy có hai vết xước, tôi thấy thì có đến hỏi xem sao lại thế, anh ấy nói bản thân tối qua uống quá nhiều, không cẩn thận cào phải.”
“…”
Miệng lưỡi khô khốc, cả người Lâm Thanh Nhạc đều thấy không ổn.
Giám đốc bộ phận thị trường: “Tự mình cào sao? Cái này còn có thể cào phải sao?”
Lý Hằng: “Không biết, nói chung cũng không thể do người khác cào được, ai mà dám chứ.”
…
Giống như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, sau khi nghe xong, Lâm Thanh Nhạc trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, đi đến khu vực đồ uống để hít thở.
Không phải mơ… thế nhưng không phải mơ…
Cô thật sự đã đánh anh?!!
Làm sao đây?!
“Chọn lâu như vậy, muốn uống loại nào?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc nhướng mắt lên, chỉ nhìn thấy Hứa Đinh Bạch không biết từ khi nào đã đến đứng bên cạnh cô.
Cô đúng lúc đứng ngay bên trái anh, nên ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ mặt trái dưới cằm anh lộ rõ hai vệt m.á.u đỏ sáng rực, vùng da bị xước nhẹ đã kết vảy, nhìn còn rất nghiêm trọng…
Lâm Thanh Nhạc liếc xuống móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình… cô chắc là đã dùng lực rất lớn mới khiến anh thành ra như vậy.
“Có muốn uống nước ép việt quất không?” Hứa Đinh Bạch hỏi.
Lâm Thanh Nhạc nắm chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy còn chút may mắn, vờ như không để ý hỏi thăm: “Mặt của cậu… sao lại như thế?”
Hứa Đinh Bạch nhấp một ngụm cà phê trên tay, nhìn cô: “Quên rồi?”
Lâm Thanh Nhạc cười gượng: “Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-100.html.]
“Cậu đánh đó.”
“...” Lâm Thanh Nhạc, “Tớ đánh sao? Thật hay giả vậy? Tớ, tớ thật sự đã quên rồi...”
Cô nhanh chóng cầm lấy lon nước ép việt quất uống một ngụm, cố gắng trấn an bản thân.
Không cần thừa nhận, không thể thừa nhận, thời điểm này mất trí nhớ là lựa chọn tốt nhất!
Hứa Đinh Bạch ngừng một hồi, nhìn cô hỏi: “Uống say rồi sẽ không nhớ gì sao?”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng! Đúng vậy!”
Hứa Đinh Bạch nhìn vào ánh mắt né tránh của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật sao? Vậy tôi nói gì cũng không nhớ nữa?”
Cô nhớ rằng, anh nói anh chỉ muốn bản thân càng tốt hơn để xuất hiện trước mặt cô. Anh còn nói, đừng giận anh…
Lâm Thanh Nhạc cụp mắt xuống, trăm thứ cảm xúc lẫn lộn.
Cô đã từng trách anh, trách anh quên đi cô. Hiện tại cũng vẫn trách anh, trách anh tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân không liên lạc là vì tốt cho cô. Vì anh mà nhiều năm qua, cô vô số lần cảm thấy cực kỳ khổ sở.
Nhưng hiện tại, cô biết những ngày đã qua của anh cũng không khá hơn là bao.
Cô nghĩ... Trong ngần ấy năm không liên lạc với cô, anh vừa phải chữa lành đôi mắt vừa phải chăm chỉ học tập, nhất định rất vất vả. Anh nhất định phải cố gắng rất nhiều mới có thể đuổi kịp những năm tháng anh đã bỏ lỡ so với người khác, cũng đã phải nỗ lực liều mạng, mới có thể đạt được thành quả như ngày hôm nay…
Cô vẫn luôn trách anh, nhưng bây giờ cô bỗng dưng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ không nhớ…Thật xin lỗi, tớ uống nhiều quá nên người cứ như đang mơ vậy, có chút thất thố rồi.”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, như thể có thể nhìn thấu: “Đôi khi mơ cũng khá tốt, ngược lại còn có thể nói lời thật lòng.”
“…”
“Chỉ là như vậy làm tôi có chút tiếc nuối.”
“Cái gì?”
Hứa Đinh Bạch rũ mắt xuống nhìn cô, chậm rãi nói: “Dường như bị đánh uổng phí rồi.”
——
Sau khi xuống máy bay về tới nhà cũng đã muộn, bởi vì bôn ba công tác, nên ngày hôm sau tổng giám Thành vô cùng tri kỷ mà cho cô nghỉ phép.
Ngày thứ ba, là thứ bảy.
Lâm Thanh Nhạc không muốn ở nhà suy nghĩ vẩn vơ, dứt khoát rời khỏi giường cùng Đổng Hiểu Nghê đến căn cứ huấn luyện chó dẫn đường.
Vì mới đi làm, nên thời gian gần đây cô cũng không hay tới, hiếm khi thứ bảy được rảnh rỗi như này.
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ đưa Dương Dương đến nhà Hạ Tuyền là được, cậu cứ làm việc của cậu đi.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Gần đây cậu không ở đây làm tớ thiếu đi một trợ thủ đắc lực.”
“Sau này tớ rảnh đều sẽ đến giúp cậu.”
“Được được.”
Lâm Thanh Nhạc vẫy tay, “Vậy tớ đi trước nhé.”
“Ừm.”
Lúc Lâm Thanh Nhạc đưa Dương Dương đến nhà Hạ Tuyền, anh trai cậu ta Hạ Đàm cũng ở đó, không chỉ có Hạ Đàm… mà Hứa Đinh Bạch cũng có mặt.
Lâm Thanh Nhạc khi nhìn thấy anh thì sửng sốt một lúc, nghĩ tới chuyện đi công tác uống say đêm hôm đó, tâm trạng phức tạp lạ thường.