Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:08:16
Lượt xem: 53

Hạ Đàm đang ngồi ở nhà xử lý công việc bỗng nhiên hắt hơi một cái.

 

Một tiếng đồng hồ sau, nhóm đang đi dạo bên ngoài đã trở về.

 

Hạ Đàm đi ra khỏi thư phòng để đón bọn họ: "Về rồi à, Tiểu Tuyền đi dạo có vui không?"

 

Hạ Tuyền "Dạ" một tiếng.

 

Hạ Đàm: "Vậy chuẩn bị ăn cơm trưa thôi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Mọi người cứ ăn đi, tôi còn chút việc phải về công ty một chuyến, tối nay tôi sẽ quay lại đón Dương Dương."

 

Hạ Đàm: "Đừng vội vã như thế chứ, chỉ một lát thôi, ăn cơm xong rồi đi cũng được mà."

 

"Không cần không cần, tôi thật sự không có nhiều thời gian."

 

Hứa Đinh Bạch: "Vậy để tôi đưa cậu đi."

 

Lâm Thanh Nhạc lập tức nói: "Tớ lái xe đến, cậu không cần đưa đâu. Vậy thì... mọi người ăn vui vẻ, tớ đi trước nha."

 

Lâm Thanh Nhạc không dừng lại, đổi giày xong, cô nhanh chóng đi xuống lầu.

 

Cuối cùng, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người đàn ông bọn họ.

 

"Anh Đinh Bạch, em muốn hỏi anh một chuyện." Hạ Tuyền đột nhiên nói.

 

Hứa Đinh Bạch: "Hỏi đi."

 

"Anh thích chị Thanh Nhạc đúng không?"

 

Tay cầm đũa của Hứa Đinh Bạch khựng lại, nhưng chỉ dừng lại khoảng một giây mà thôi, giây sau, anh bình tĩnh trả lời: "Ừm, sao thế?"

 

Hạ Tuyền dứt khoát buông đũa xuống: "Có thế m.á.u chó đến vậy sao? Hai anh, hai anh như vậy là đồng thời thích một người con gái sao? Sau này hai anh sẽ vì thế mà cạnh tranh sao? Sẽ vì thế mà tuyệt giao sao? Sẽ vì thế mà cả đời không nhìn mặt nhau sao?"

 

Hạ Đàm đỡ trán: "Em thôi đi được không? Lại có thể suy nghĩ viển vông đến như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-102.html.]

 

Hạ Tuyền nhíu mày: “Nhưng mà em rất tiếc nuối, em lại chẳng nhìn thấy chị Thanh Nhạc tuyệt thế mỹ nữ như thế nào.”

 

Hứa Đinh Bạch ngước mắt nhìn cậu ta, rồi lại nhìn về phía Hạ Đàm.

 

Hạ Đàm sờ mũi: “Được rồi, cậu đừng nhìn tôi như thế, cũng may cho cậu tôi chẳng phải kẻ si tình gì, bằng không tôi đã làm một trận sống c.h.ế.t với cậu rồi."

 

Hạ Tuyền thở dài, lắc đầu: “Anh này, em không thể không nói, tốc độ nhận thua của anh có hơi nhanh rồi đó.”

 

Hạ Đàm bực mình: “Bản thân anh có thể làm gì bây giờ? Hai người này là thanh mai trúc mã! Cậu ta còn yêu thầm con gái nhà người ta lâu như vậy, anh còn có thể làm gì sao? Anh phục rồi!”

 

“Yêu thầm…” Hạ Tuyền kinh ngạc: “Anh Đinh Bạch, anh còn có thể yêu thầm sao?”

 

Hứa Đinh Bạch: “...”

 

“Khiếp sợ đúng không, lúc đầu anh cũng có biểu cảm giống em.” Hạ Đàm túm lấy Hứa Đinh Bạch: “Cậu nói đi, hai người rốt cuộc sao lại thế này?”

 

Hạ Đàm lớn hơn Hứa Đinh Bạch vài tuổi, anh ta biết đến Hứa Đinh Bạch khi đang làm bán thời gian tại Aurora Home vào mùa hè năm hai đại học. Chỉ nghe thoáng qua là một chủ tịch từ Trung Quốc mang theo cháu trai trở về, đứa cháu ấy còn không thể nhìn thấy, cần phải làm phẫu thuật.

 

Vì khi ấy em trai của anh ta cũng bị mù, nên anh ta đối với đứa cháu ấy cũng có chút tò mò. Nhưng đến tận vài năm sau hai người mới chính thức gặp mặt nhau.

 

Năm ấy, chủ tịch đưa Hứa Đinh Bạch đến Aurora Home thực tập. Hứa Đinh Bạch lúc ấy vừa học tập vừa thực tập, ban đầu, Hạ Đàm cho rằng người này cùng lắm là kế toán cấp cao của một đơn vị liên quan mà thôi. Nhưng sau đó, sau một cuộc khủng hoảng cạnh tranh, khi công ty phải dựa vào “đơn vị liên quan” này để đánh bại đối thủ của mình, anh ta hoàn toàn kinh ngạc vì nhận ra người này không phải một chiếc đèn cạn dầu như anh ta vẫn nghĩ.

 

Một khoảng thời gian sau, anh ta cũng đã nghe ngóng được từ đồng nghiệp rằng đôi mắt của Hứa Đinh Bạch đang dần tốt lên sau một khoảng thời gian điều trị, anh cũng đã học tập được rất nhiều từ những kinh nghiệm mà bản thân rút ra được, sau khi dành một khoảng thời gian để học tập những gì cần thiết thì cuối cùng cũng thi vào được một trường đại học loại tốt.

 

Hạ Đàm tự cảm thấy mình chính là một nhân tài, lớn lên trong lời ca ngợi không ngừng của người lớn. Đối mặt với một kẻ “phi nhân loại” mang hình dáng con người này, anh ta tự cảm thấy thành tích của mình cũng chẳng ra gì.

 

Dù sao thì cũng từ ngày hôm đó, anh ta đặc biệt chú ý đến Hứa Đinh Bạch, rồi hai người trở thành bạn bè của nhau.

 

Tuy nhiên, Hứa Đinh Bạch là một người ít nói, Hạ Đàm biết rằng anh từng có một khoảng thời gian không mấy dễ dàng ở Trung Quốc, cũng hiếm khi mở miệng nói mấy thứ dư thừa.

 

Do vậy nên anh ta hoàn toàn không biết trong lòng người này lại còn có kiểu tâm tình như thế.

 

Hứa Đinh Bạch: “Cái gì sao lại thế này?”

 

“Cậu không phải thích cô ấy sao? Cớ gì lại không bày tỏ?” Hạ Đàm hỏi.

Loading...